Giang Vũ Phi cười nói tên công ty và chức vị của cô.
Bà Nguyễn khẽ nhíu mày, đáy mắt không giấu nổi những tia xem thường.
"Cũng chưa nghe nói đến công ty này... Con nhanh nghỉ việc đi, làm kế toán nhỏ nhoi thì có thể có tiền đồ gì."
Giang Vũ Phi không thể từ bỏ công việc này.
Cô cười nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ, mọi người ăn cơm tối chưa?"
"Đã ăn lâu rồi, chờ con về ăn chắc mọi người đều đói bụng."
"Là con không đúng, quên nói với chú Trung một tiếng là con có thể sẽ về trễ. Mẹ, về sau con sẽ về rất trễ, mọi người không cần chờ con ăn cơm tối."
Giang Vũ Phi vẫn mỉm cười, giống như mặc kệ ai nói cô như thế nào, cô cũng sẽ không quan tâm.
Bà Nguyễn thấy cô như vậy, cũng không muốn tiếp tục làm khó dễ cô.
"Mau chóng đi ăn cơm đi, đồ ăn vẫn được hâm nóng cho con đó."
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Giang Vũ Phi càng thêm tươi đẹp: "Cảm ơn mẹ."
Cô đi vào phòng bếp, loáng thoáng còn có thể nghe thấy giọng nói của Nhan Duyệt.
"Bác gái, nhà Hứa Mạn mua một tòa biệt thự năm mươi triệu, cô ấy mời chúng ta đêm nay qua đó ăn BBQ, bác đi cùng chúng cháu đi."
"Bác lớn tuổi rồi, nếu đi ngược lại làm phiền những người trẻ tuổi các cháu. Cháu và Thiên Lăng cùng đi đi, chơi thoải mái, chơi vui vẻ một chút."
"Có cần mời Vũ Phi đi hay không?"
"Các cháu tổ chức tiệc tụ họp nhỏ, mời nó đi làm cái gì, nó cũng không quen những người khác..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575790/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.