Ngày đầu tiên đi làm, Giang Vũ Phi không phải làm nhiều việc, nhưng ở công ty có cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Vừa đúng năm giờ chiều, cũng chính là lúc tan ca.
Cô ra khỏi công ty, đứng chờ đón xe buýt ở trạm xe. Khi xe buýt chưa tới thì một chiếc xe thể thao sang trọng đã dừng trước mặt cô.
Chiếc xe này cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, không phải xe của Nguyễn Thiên Lăng thì là xe của ai.
Cửa sổ xe trượt xuống, Nhan Duyệt thò đầu từ bên trong ra.
Cô ta lạnh nhạt nhìn Giang Vũ Phi, giọng nói không có chút độ ấm hỏi cô: "Lăng hỏi cô có lên xe hay không, bây giờ chúng tôi sẽ đi về, thuận tiện chở cô về luôn."
Hóa ra cô ta cũng ở bên trong.
Từ góc độ của Giang Vũ Phi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy nửa cằm dưới của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô hơi nắm chặt quai túi xách, ánh mắt rất bình tĩnh, không có một chút chấn động nào: "Không cần, tôi đợi xe buýt."
"Thực sự không lên?" Nhan Duyệt hỏi lại.
Giang Vũ Phi nhìn về hướng xe buýt chạy đến, không trả lời cô ta. Kính cửa xe lập tức trượt lên, xe cũng chạy ngay không chút do dự.
Lúc này, xe buýt đến, Giang Vũ Phi bước đi, xen lẫn giữa một đám người, chậm rãi leo lên xe.
"Lăng, thật sự là không hiểu nổi cô ta, có xe thì việc gì không ngồi. Có phải cô ta thấy em ngồi ở phía trước, cho nên mới không lên không." Từ trước tới giờ Nhan Duyệt luôn nói chuyện thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575789/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.