Giang Vũ Phi từ chối mãi không được, đành phải nhận.
Cô cười với bà cô, trong lòng đầy cảm kích. Được gả vào Nguyễn gia, thu hoạch lớn nhất của cô chính là sự yêu thương của hai vị trưởng bối này.
Mọi người ngồi nói chuyện được một lát thì chú Trung quản gia đến mời mọi người đi ăn cơm.
“Mọi người ngồi cả đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” - Nguyễn An Quốc cười nói, đúng lúc này người làm vào thông báo có cô Nhan đến.
Trong khoảng khắc ấy, mọi người đều có sắc mặt rất khác nhau.
Bà Nguyễn đứng dậy cười nói: “Để con đi xem xem!”
Nói xong, bà ta liền cất bước đi ra ngoài.
Bà cô lạnh nhạt liếc nhìn bóng lưng của bà Nguyễn, ánh mắt lại nhìn biểu cảm trên mặt Giang Vũ Phi. Giang Vũ Phi nghe thấy Nhan Duyệt đến mà biểu cảm không hề thay đổi…
Bà cô nheo mắt khôn khéo cầm tay cô đứng dậy: “Nào, chúng ta ngồi vào bàn đi, cháu không chê bà già này thì chút nữa ngồi cạnh bà nhé.”
“Được ạ!” - Giang Vũ Phi gật đầu cười.
Cô không bao giờ nói những lời lấy lòng người khác, nhưng vể mặt tươi cười của cô luôn là sự biểu đạt chân thành nhất.
Nhan Duyệt đến mang theo một món quà, cô ta đến để thăm bà cô.
Lúc trước, khi gia đình bà cô chưa di cư, Nhan Duyệt thường xuyên gặp mặt bà cô, có thể nói là bà cô nhìn thấy cô ta lớn lên.
Đưa món quà cho người làm, Nhan Duyệt không nói chuyện với Nguyễn Thiên Lăng ngay mà tới ôm lấy cánh tay của bà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575785/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.