Cô cười hiền lành rồi nói: “Ông nội, vậy cháu không khách sáo nữa!”
“Ha ha, cháu là cháu dâu mà ông nội thương yêu nhất nên không cần khách sáo với ông làm gì! Nào, đem ghế lại đây ngồi cạnh ông nội.”
Người làm cực kì nhanh trí, lập tức bưng một cái ghế đặt bên cạnh ông lão.
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng cảm động, cô thật sự rất thích ông nội.
Được ông nội yêu thương, một chút không vui trong lòng cô cũng tan biến. Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt có là gì? Trong mắt cô, người quan trọng nhất chính là ông nội.
Giang Vũ Phi vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh ông nội, tầm nhìn của cô và Nhan Duyệt không thể tránh khỏi đối diện nhau.
Đáy mắt Nhan Duyệt toát lên vài phần ý lạnh, còn có cả sự khinh thường. Cô một chút cũng không để ý mà rất tự nhiên dời tầm nhìn, sau đó lại đụng phải đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng.
Ánh mắt của người đàn ông âm u sâu thẳm làm cô nhìn mà không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, người làm bưng rất nhiều súp trân châu đến rồi đặt trước mặt mỗi người một chén.
Nguyễn gia thỉnh thoảng cũng có thói quen uống súp khai vị cho nên mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Ông nội, đây là súp cháu đặc biệt phân phó phòng bếp làm, ông nếm thử xem mùi vị như thế nào!" - Giang Vũ Phi tự mình nhận chén từ tay người làm rồi cung kính đặt ở trước mặt ông lão.
Nguyễn An Quốc vui vẻ cười nói: "Tốt! Để ông nếm thử."
Ông uống một ngụm liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575760/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.