Giang Vũ Phi không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh ta thích sai bảo người khác. Anh ta không thể đi thêm vài bước tới lấy sao?
Sự chần chừ của cô làm cho Nguyễn Thiên Lăng mất hết kiên nhẫn thêm lần nữa.
“Tôi kêu cô đem vào đây, cô còn ở đó làm gì?
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng đẩy cửa, cúi mặt bước vào. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, cô đâu có gì phải ngại.
Dựa vào cảm giác mà đi tới trước mặt anh, cô giang tay đưa cho anh: “Cầm đi!”
Một bàn tay ướt đẫm đưa ra, không phải cầm lấy cái quần lót mà là nắm chặt cổ tay cô.
Cảm giác vừa ướt vừa nóng trên cổ tay làm cô giật nảy mình, vô thức ngước nhìn anh đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen của anh đang cụp xuống.
Đôi mắt anh có chút u tối, mang theo chút màu sắc bất thường.
Giang Vũ Phi thầm kêu không xong rồi, cô muốn vùng chạy, nhưng anh đã nắm lấy tay cô rất chặt, kéo mạnh về phía anh.
Mũi của cô đập vào lồng ngực trần săn chắc của anh.
Anh vừa tắm xong, chưa kịp lau khô người.
Những giọt nước trên ngực anh rớt đầy trên môi cô, đỏ hồng căng mọng.
Nguyễn Thiên Lăng đôi mắt âm trầm, sâu lắng nhìn chằm chằm vào cánh môi cô, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cả người cô.
Giang Vũ Phi bị ép dựa vào ngực anh, bàn tay chống đỡ cơ thể đang loạng choạng, cô cảm thấy hồi hộp.
“Anh làm gì vậy? Quần đưa cho anh rồi, buông tôi ra!” - Cô xấu hổ ngọ nguậy, Nguyễn Thiên Lăng nới lỏng cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575673/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.