Ellie lái xe đến bệnh viện và hoàn thành ca phẫu thuật lúc năm giờ ba mươi. Cô đang bước ra cửa thì bị gọi trở lại. Một chiếc bus chở đầy học sinh đang trở về từ St. Louis trong một trại bóng đá đã bị một chiếc xe đầu kéo đâm vào, có bốn nạn nhân bị thương nặng. Ellie làm thêm hai ca phẫu thuật nữa và đã không về nhà cho tới sau ba giờ sáng. Cô bò vào giường và ngủ suốt mười hai tiếng.
Khi thức dậy, cô có cảm giác bồn chồn và không muốn ở một mình, đó là một cảm giác hiếm khi thấy ở cô. Cô quyết định ra khỏi nhà. Cô gọi cho chú Oliver và dì Millie Wheatley, những người thân yêu đó đã đón nhận cô khi cô 12 tuổi. Họ yêu cô, chăm sóc và bảo vệ cô, và cô đột nhiên nhớ họ khủng khiếp.
Không phải kiểu cô đã không gặp họ trong một thời gian. Cô nói chuyện với họ ít nhất hai lần một tuần, đôi khi nhiều hơn, và cùng ăn tối ở nhà họ mỗi chủ nhật, tùy thuộc vào thời khóa biểu của cô. Nhưng cô đột nhiên có một cảm giác thôi thúc dành thời gian cho họ trước khi cô rời khỏi thị trấn.
Dì Millie trả lời điện thoại khi cô gọi. “Cháu có thể ở đó tối nay không ạ?” Ellie hỏi. Có chuyện gì với cô vậy nhỉ? Cô nghe có vẻ rất thảm hại.
“Tất nhiên rồi,” dì Millie trả lời. “Phòng cháu lúc nào cũng sẵn sàng cả.”
“Cháu sẽ có mặt trong hai mươi phút nữa.”
Ellie ngay lập tức cảm thấy khá hơn. Chỉ cần nghe được giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ideal-man/35813/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.