Trời tờ mờ sáng, xe bò ngừng lại, có người kéo mạnhcửa xe ra gọi: A Dung!” Đúng là thanh âm của Đào thị.
Nắng sớm, biểu tình của Đào thị vẻ phá lệ hiền lành, nhìnthấy vài người trong xe hoặc ngồi hoặc nằm, không khỏi đưa tay che miệng lạithấp giọng khóc: “Ta một đêm không ngủ… ông trời có mắt, cuối cùng đã thấy mọingười bình an trở lại.” Lại cùng Lục lão phu nhân hành lễ: “Lão thái thái, bìnhan là tốt rồi.”
Lục lão phu nhân được Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma nângđỡ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Khiến thân gia phu nhân lo lắng.”
Đào thị không khỏi ngượng ngùng. Toàn gia già trẻ nhàmình đều ở nhà cũ của người ta, còn đến trước chủ gia, chủ gia ngược lại kháchkhí như thế, tuy là thân gia nhiều thế hệ, nhưng thật sự hiếm có. Đang muốn nóihai câu khách khí, chỉ thấy đám người Chu thị cùng La thị đón đi ra, đều hỏitình hình trên đường cugng tỏ vẻ cảm kích.
Bên kia Lâm Đại lão gia đang nói chuyện với Lục KiếnTrung: “Lúc ấy nhìn thấy ánh lửa, xác định thành đã bị phá, liền sai người đithông tri thân gia bằng hữu, cũng không biết các ngươi có thấy người tớikhông.”
Lâm Đại lão gia đang cố ý giải thích bọn họ cũng khôngphải mặc kệ thân gia bằng hữu mà trốn trước, nhưng Lục Kiến Trung nhìn đến Lâmgia vốn đã không thoải mái, còn nhớ tới ngày đó người Lâm gia giúp đỡ Lâm NgọcTrân cùng Lâm Cẩn Dung đối phó hắn, lại càng không thoải mái, liền không kháchkhí nói: “Không gặp.”
Lâm Đại lão gia còn có chút xấu hổ: “Có lẽ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408061/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.