Đồ thị và Lục Kiến Lập nghe thấy Lâm Cẩn Dung nóichuyện, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đều mang theo vài phần sáng rọi, ánhmắt đảo qua, không thấy Nghị Lang, sáng rọi kia lại ảm đạm vài phần. Đồ thịtrực tiếp hỏi: “Nghị Lang đâu? Ta hồi lâu chưa gặp hài tử kia.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục KiếnLập đã tiếp lời: “Hắn đều có tổ phụ mẫu, há có thể tùy thời chạy đến đây.” Nóixong buông bát đũa, sai người thu dọn, ý bảo Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung ngồi.
“Tam thúc phụ đỡ hơn chưa?” Lục Giam biết rõ Lục KiếnLập không tốt, nhưng cũng đành phải khô cằn tiếp tục hỏi: “Thuốc đã uống rồi,nếu không nữa thì, đổi một đại phu khác tới khám.”
Lục Kiến Lập lắc đầu: “Chỉ bị nhẹ, chậm rãi nghỉ ngơithôi.” Nói xong nở nụ cười: “Chỉ mong Lục đệ con có thể khảo thí, ta cũng giốngnhư tổ phụ con lúc trước, nghe thấy con đỗ tiến sĩ liền khỏe hẳn lên.”
Lục Giam có chút chua xót, nói: “Nhất định.” Khôngmuốn nói về đề tài này với Lục Kiến Lập, ngược lại nói: “Từ nay con sẽ tới TháiMinh phủ, cố ý lại đây hỏi thúc phụ cùng thẩm có gì muốn gửi hay nhắn cho Lụcđệ không?”
Đồ thị lập tức nói: “Con đợi chút. Ta làm cho hắn vàibộ quần áo, làm chút đồ ăn.” Vốn là muốn kêu nha hoàn, lại lo lắng, liền tựmình đứng dậy.
Lục Kiến Lập suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắcđầu: “Con nói với hắn, nghĩ thoáng ra, hắn còn nhỏ, ngày còn dài, không cầngấp.”
Đồ thị dĩ nhiên đã đến cạnh cửa, ngẫm lại lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408048/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.