Bóng đêm mê ly, trong không khí tràn ngập mùi hươngngào ngạt của hoa nhài, côn trùng không rõ tên ở trong bụi hoa phát ra thanh âmkhoái hoạt. Lâm Cẩn Dung buông quạt trong tay, đứng dậy cởi áo khoác, chỉ cònlại yếm màu lam nhạt, từ trong bồn lấy khăn tay chà lau trên người.
Lục Giam ngồi ở cách đó không xa, nương theo ánh nếnmờ nhạt đọc sách trong tay. Nghe thấy tiếng nước chảy, không khỏi ngẩng đầunhìn, trong lúc tranh tối tranh sáng thấy được một đóa hoa nhài đang nở rộ. Hắnliền buông sách xuống, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mạn diệu củaLâm Cẩn Dung. Một cỗ cảm giác khô nóng quen thuộc khôn kể từ đan điền đi lêntrên, chạy đến tứ chi bách hải, khiến hắn miệng khô lưỡi khô, khó có thể nhẫnnại. Hắn đã bao lâu không nhìn thấy dáng người của Lâm Cẩn Dung? Năm trước vìlão thái gia giữ đạo hiếu, phu thê hai người bắt đầu phân phòng, hắn cũng chưatừng thấy qua.
Vừa nghĩ đến còn đang giữ đạo hiếu, một chậu nước lạnhđổ xuống đầu, Lục Giam khé mím môi, khó khăn thu hồi ánh mắt từ vòng eo tinh tếmềm mại cùng da thịt trắng nõn như ngọc của Lâm Cẩn Dung, một lần nữa cầm sáchlên đọc. Có điều những dòng chữ này giống như có chân, loạn nhảy chung quanh,khiến hắn cũng không biết chúng nó ghé vào cùng nhau là có ý tứ gì.
Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt, vụng trộm hướng Lục Giamnhìn qua. Nàng là cố ý, chính như theo lời của nàng, thí dụ như sương mai, ngàysau chắc gì đã còn, nếu nàng yêu hắn, sẽ cùng hắn thân cận thân thiết. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408044/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.