Đào Thuấn Khâm lúc này gọi các nàng đi qua, hơn phânnửa là vì chuyện ở Bình châu, cũng không biết đã nhận được tin tức gì. Lâm CẩnDung cùng Lâm Cẩn Âm trầm mặc đứng lên, đón mưa đi ra bên ngoài. Dọc theo đườngđi, Lâm Cẩn Âm cầm chặt tay Lâm Cẩn Dung, giống như ngày bé khi Lâm Cẩn Dung bịủy khuất vậy.
Nghị Lang là cái đuôi nhỏ của Lâm Cẩn Dung, từ sauviệc đó luôn theo sát phía sau, hắn tựa vào trong lòng Phan thị thấy tỷ muộihai người gắt gao nắm tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, liền hì hì cười,Lâm Cẩn Âm thấy hắn cười không ngớt, không khỏi hỏi hắn: “Nghị Lang cười cáigì?”
Nghị Lang lại không đáp, lùi về trong lòng Phan thịnhìn hai người cười càng vui vẻ.
Lâm Cẩn Âm thấy Lâm Cẩn Dung gắt gao cau mày, chỉ đànhkhe khẽ thở dài: “Hài tử thật ra không có tâm tư gì. Muội cũng đừng nghĩ nhiềuquá.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Không có việc gì.” Nàng nghĩxem làm thế nào để mượn cơ hội này nói động Đào Thuấn Khâm chuyển toàn gia đếnGiang Nam tị nạn.
Giây lát, tới chỗ ở của Đào Thuấn Khâm, thấy có haiquản sự đứng ở hành lang dài, trên hài còn dính nước mưa, cho thấy là mới từbên ngoài tiến vào. Hai quản sự kia thấy Lâm Cẩn Âm dẫn người lại đây, lập tứctiến lên bộ dạng phục tùng rũ mắt hành lễ vấn an: “Nô tài vấn an Đại thiếu phunhân.”
Lâm Cẩn Âm hòa hòa khí khí nói: “Hai vị đại quản sựvất vả, mưa lớn còn khiến hai người bôn ba như vậy.” Nàng nhiều năm quản gia,tuy là hòa hòa khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408039/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.