Sau giữa trưa, tầng mây nặng nề chôn vùi hơn phân nửabầu trời, ánh nắng giãy dụa từ chỗ sâu trong tầng mây ló ra, khiến thời tiếtvốn ẩm ướt buồn bực lại tăng vài phần nóng rực, làm cho người ta tự dưng thêmphiền chán.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở hành lang, nhẹ nhàng quạt cho NghịLang đang ngủ say một bên, cùng Lâm Cẩn Âm thấp giọng nói chuyện: “Nếu khôngphải bỏ ra tiền sửa chữa lại nhà cũ, lại thay hắn làm mọi chuyện đều chu toàn,ta muốn đến Thanh châu gặp mọi người chỉ sợ là nằm mơ.” Nàng lần này là cùngĐào thị đến Thanh châu, Lục Giam mang theo Lâm Thận Chi đưa các nàng, hai ngườiđều chỉ ở lại hai ngày liền chạy về Bình châu, nói qua nửa tháng nữa sẽ quaylại đón các nàng.
“Ồn ào cái gì? Không phát hiện đệ đệ đang ngủ sao?”Lâm Cẩn Âm quay đầu mắng hai hài tử đang ở một bên vui đùa, quay đầu lại thayđổi ngữ khí ôn nhu hòa khí: “Ai bảo muội khiến sự việc phát triển lớn đến vậy?Bọn họ mất tiền muội lại cầm một bó lớn đi tiêu, không khiến người chua xót khổsở cũng khó a!”
So với việc người Lục gia suốt ngày nhìn chằm chằm,cuối cùng loạn phỉ đến không còn thừa lại một văn tiền, không bằng lúc này làmchút chuyện hữu dụng.
Lâm Cẩn Dung không thể nói cho Lâm Cẩn Âm biết tìnhhình thực tế, đành phải thở dài: “Lúc làm thì không nghĩ nhiều như vậy, cũngkhông nghĩ tới Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ta ra.”
Lâm Cẩn Âm nói: “Thôi, làm đều đã làm, lúc này có mắngmuội cũng không có tác dụng.” Nhẹ nhàng ôm đầu vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408038/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.