Trời vừa sáng, phía chân trời màu lam thẫm liền bị ánhbình minh nhiễm hồng, khiến sương trắng ở mái ngói ngọn cây nhánh cỏ lóe chútquang mang.
“So với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn.” Lục Kiến Trung ômcánh tay, nhàn nhàn nhìn Lục Kiến Lập mò mẩm: “Hôm nay thời tiết thật sự bấtthường, sớm hay muộn đều lạnh muốn chết, giữa trưa lại ấm áp giống như tiếttháng mười. Tuyết cũng không rơi, lúa mạch non đều bị hỏng.”
Lục Kiến Lập híp đôi mắt kém hướng tới phương xa: “Mùađông này sẽ không khô hạn chứ?” Hắn nhớ đến khoảnh đất mình được phân, nếu bịkhô hạn, vậy phải làm sao bây giờ?
Dù sao hắn không có gì, sợ hạn hán là Đại phòng cùngTam phòng thôi. Lục Kiến Trung còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giả mùsa mưa nói: “Không thể nào, bằng không đệ sẽ tổn thất nhiều a.” Lại hỏi LụcKiến Tân ở một bên: “Đại ca, huynh kiến thức rộng rãi, huynh bảo có thể bị khôhạn hay không?”
Lục Kiến Tân khép hờ mắt đứng ở một bên, nghe vậy thảnnhiên nói: “Khô hạn cũng không chết được người.” Nói xong vung tay áo lên, nói:“Mẫu thân đã dậy.”
Vì thế hắn dẫn đầu, mọi người sắp xếp đội ngũ, theothứ tự đi vào thỉnh an Lục lão phu nhân, Tống thị nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Dung:“Bệnh của bà bà con thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa?”
Lâm Cẩn Dung trên mặt lộ ra vài phần phiền não cùngmỏi mệt, có chút không tình nguyện nói: “Rồi ạ.” Hai ngày này, Lục Kiến Tân yêucầu nàng chạy qua chạy lại giữa Vinh Cảnh cư và sân viện của Lâm Ngọc Trân, làmra một bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408007/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.