Dưới ánh nến, mãn thất ấm áp.
Lục Giam ngồi bên giường nhỏ của Nghị Lang, vẻ mặt ônnhu nhìn Nghị Lang đang ngủ say, thấp giọng nói: “A Dung, nàng không cần nghĩnhiều, cứ thanh thản ổn định. Tương lai không câu nệ như thế nào, ta cuối cùngvẫn có thể nuôi nàng và Nghị Lang là được.” Nếu Lục Kiến Tân thật sự có nhi tửthân sinh, hắn cũng không muốn cùng người khác tranh đoạt địa vị tôn tử, trongbụng hắn có thi thư, thân có công danh, luận về việc buôn bán, hắn cũng khôngphải là không rõ.
Đúng vậy, nay tình hình đã hoàn toàn khác so với kiếptrước, không chỉ chính nàng có tiền tài bàng thân, Lục Giam cũng không giống,Lâm Cẩn Dung không khỏi cười: “Tâm ý của Nhị lang ta biết, ta cũng nghĩ nhưvậy. Huống chi, chúng ta thật sự không thiếu tiền, Nghị Lang của chúng ta sẽkhông thiếu tiền chi tiêu.”
Lục Giam trầm mặc một lát, cúi đầu cười: “Đó là củanàng, ta chỉ có cửa hàng hạt châu mà lão gia tử cho, còn lại là một bụng thithư, chữ viết đẹp, còn có thể tu bổ tranh chữ, nàng đừng chê ta a.”
Lâm Cẩn Dung bị câu nói phía sau “Nàng đừng chê ta”kia của hắn khiến trong lòng vừa động, không khỏi thêm vài phần mềm mại, cố ýnói: “Phu quân là nói cho thiếp thân biết, nếu sinh ý bất thành, chàng cũngkhông bỏ đói mẫu tử chúng ta, chẳng những trong bụng chàng đều là thi thư, còncó thể viết chữ đẹp, càng có thể thay người tu bổ tranh chữ cổ?”
Lục Giam ngẩn ra, lập tức khôi phục tinh thần, véo nhẹcái mũi nàng một cái, nói: “Ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408006/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.