Hôm nay chuyện này bị nàng nhúng tay khiến mọi việcthất bại, Lục Kiến Trung hận thấu nàng, Lục Kiến Tân cũng sẽ oán nàng nhiềuchuyện, còn có một số người cũng thấy vậy, làm hại mọi người không thể ngủ yênsống an ổn, do đó cũng không thuận mắt nàng, oán hận nàng. Lâm Cẩn Dung tuyrằng đã sớm đoán được như vậy, nhưng chuyện tới trước mắt, cũng nhịn không đượccó vài phần khó chịu.
Lục Giam nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Đi đi, đãcó ta.”
Lâm Cẩn Dung hít vào một hơi, quay đầu phân phó AnhĐào: “Trở về canh giữ Nghị Lang.”
Anh Đào lo lắng lui ra: “Vâng.”
Phu thê hai người một trước một sau, im lặng đi đếnchỗ không người, Lục Giam thấp giọng nói: “Bát mỳ kia……”
Lâm Cẩn Dung nói: “Thiếu chút nữa.”
Lục Giam hơi nhếch môi, thật lâu sau, thấp giọng nói:“Không phải sợ, nàng không làm sai.”
Lâm Cẩn Dung nháy mắt đỏ đôi mắt, đột nhiên rất muốnkhóc: “Ta không biết…… Ta chỉ là không muốn hắn chết, ta sợ chuyện này còn chưakết thúc……” Hiện tại xem ra là tạm thời đào thoát, nhưng Lục Luân nói qua sẽcho người Lục gia một công đạo, nàng thấy vẫn chưa ổn.
“Không phải đã bảo Trường Thọ cầm tiền ở bên ngoài cửathành chờ hắn sao?” Lục Giam xoa đầu vai nàng, trầm giọng nói: “Tẫn nhân sự,biết thiên mệnh. Mặc kệ thế nào…… Ngũ lang ngày sau cũng sẽ hiểu được nặngnhẹ.” Nhịn nhẫn, lại thấp giọng nói: “Nàng ngày ngày ở trong nội viện, khôngbiết nhiều việc bên ngoài. Hai năm nay dân chạy loạn càng ngày càng nhiều, MạcBắc bên kia ba năm đại hạn, vừa có cơ hội sẽ đốt nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408001/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.