Tống thị hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nóirõ ràng cho ta.”
Lục Kinh xoa xoa tay, hơi có chút khó xử: “Vẫn là chờNgũ đệ tỉnh rồi nói sau.”
Tống thị nhìn bộ dạng hắn, dường như có chút khó xử,liền uy nghiêm phân phó hạ nhân: “Hầu hạ cho tốt, Ngũ gia tỉnh thì nói cho tabiết. Nếu ai quản không được miệng, về sau sẽ không nói gì được nữa.”
Trong phòng hầu hạ vốn cũng chỉ là một ma ma và một gãsai vặt thôi, nghe vậy đều thúc thủ xoay người, cùng lên tiếng vâng dạ.
Tống thị lúc này mới nhìn về phía Lục Kinh: “Con đitheo ta.”
Lục Kinh hộ tống Tống thị trở về phòng, rồi nhỏ giọngkể: “Lục Tích nói, ban ngày hắn ở trên đường nhìn thấy Ngũ đệ hành tẩu bênngoài, vào một gian trà tứ, hắn đã muốn theo sau chào hỏi, kết quả nhìn thấyNgũ đệ cùng vài người nói chuyện, mấy người kia xem ra có chút không thích hợp,chưa nói bao lâu, trong đó có một người đã cùng Ngũ lang ầm ỹ một trận, lật đổcả bàn. May mắn bị hai người khác kéo lại, thấy thế nên Lục Tích không tiện đivào, liền đi ra chỗ khác. Đợi đến khi chạng vạng, lại nhìn thấy Ngũ đệ cùng mấyngười kia đi dạo trên đường, đến chỗ…… chỗ……”
Tống thị thấy hắn ấp a ấp úng, thực không kiên nhẫn,nhân tiện nói: “Rốt cuộc như thế nào?”
Lục Kinh ửng đỏ mặt nói: “Rẽ vào một ngõ nhỏ phía sauHạnh Hoa lâu, vào một tiểu viện bên trong……”
Hạnh Hoa lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất, bên trong kỹnữ sắc nghệ song tuyệt, ngõ nhỏ ở phía sau cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407992/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.