Đầu mùa đông Bình châu, ẩm ướt mà lạnh. Bóng đêm mênhmang trong đình viện, sương mù nặng nề ẩm ướt đọng trên rừng trúc xanh tươitrầm mặc, tụ thành một giọt nước trong suốt, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua, tựanhư mưa lả tả rơi xuống, tình cảnh này, không thua gì một cơn mưa lây rây.
Một giọt lạnh lẽo rơi vào đầu Lâm Cẩn Dung, từ sợi tóccủa nàng lọt vào trong cổ áo, kích thích khiến nàng hơi rùng mình, càng thêmthận trọng kéo áo choàng vây quanh Nghị Lang trong lòng, vì Nghị Lang tạo nênmột không gian ấm áp.
Tố Tâm ở một bên nhìn thấy, nhanh chóng đưa ra phântích. Vài vị thiếu phu nhân đều rất đau lòng con mình, nhưng vô luận là Đạithiếu phu nhân, hay là Tam thiếu phu nhân, đa phần đều là ỷ lại cho nhũ mẫu,không có ai giống như Lâm Cẩn Dung tự mình động thủ, kiên nhẫn cẩn thận đến cựcđiểm. Bất quá cũng đúng, hài tử này có được không dễ dàng, Tố Tâm ngầm thở dàimột tiếng, nói: “Thiếu phu nhân, không bằng chờ gió ngưng thổi lại tiếp tục điqua?”
Lâm Cẩn Dung đã sớm đứng lại, trong miệng lại nói: “Đểcác trưởng bối chờ lâu sẽ không tốt.”
Tố Tâm cười nói: “Sẽ không, lão thái gia cùng lão tháithái đều là người cực săn sóc.”
Giây lát, gió ngừng mưa nghỉ, mọi người lại tiếp tụcđi về phía trước, trong Tụ Hiền các đèn đuốc huy hoàng, nhưng lại im lặng bấtthường. Chung quanh đều tản ra hơi thở suy vong, Lâm Cẩn Dung nghĩ như thế. Cómột vài chuyện ngoài ý muốn cố gắng thì có thể né tránh, chỉ có sinh lão bệnhtử là không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407962/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.