Ngoài cửa sổ mưa thu vẫn rơi không ngớt, lá cây bồ đàobị quật “Xoát xoát” rung động khiến trong phòng càng thêm lạnh lẽo, Lâm CẩnDung nắm thật chặt phi bào tố cẩm trên người, rũ mắt cầm ngân trâm chọn lựa bấcđèn.
Lục Giam ngồi ở đối diện, trầm mặc nhìn nàng. Dưới ánhnến, nàng da thịt ôn nhuận, mặt mày bình thản, nhưng hơi hơi mím môi tiết lộcảm xúc chân thật của nàng. Mặc dù không thể nói là thực phẫn nộ, cũng là thậpphần mất hứng. Nếu hắn không mở miệng, nói vậy nàng cũng sẽ không chủ động mởmiệng, sự tình chung quy cần phải giải quyết, Lục Giam thở dài, hỏi: “Là oántrách ta lừa gạt nàng sao?”
Lâm Cẩn Dung ngừng tay, giương mắt nhìn thẳng hắn:“Đúng.”
Nàng trực tiếp như thế, Lục Giam nhất thời không biếtnên nói tiếp thế nào, trầm mặc một lát, rồi nói: “Hiện nay việc quan trọng nhấtchính là dưỡng thai, ta cuối cùng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Cùng nàngthương lượng, thì nàng lại không nghe.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, tiếp lời hắn: “Cho nên đành phảira hạ sách này. Ta tình nguyện lúc trước chàng đừng đồng ý với ta làm gì. Làmkhông được, thì cũng đừng đáp ứng.”
Thật sự là hắn thất tín, Lục Giam cũng không biết phảibiện giải thế nào, sau một lúc lâu lại nói: “Mở cửa hàng không đơn giản giốngnhư nàng nghĩ, cửa hàng ở phố Phan Lâu, có nhà nào mà sau lưng không có ngườichống đỡ? Huống chi, trong kinh không thể so với Bình châu, làm gì cũng có luậtlệ đi kèm, không phải muốn mở thì có thể mở, cũng không phải muốn kinh doanhtốt là có thể làm tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407924/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.