Đến kinh ngày thứ bảy, Trường Thọ tìm đến, nói VươngLập Xuân còn sống, ngày thứ ba hạ sốt, ngày thứ năm đứng lên đi lại, ngày thứsáu liền đuổi hắn đi, hắn nhớ kỹ Lục Giam đã phân phó, không dám hỏi nhiều,không dám nhiều lời, chỉ thanh toán tiền phí nghỉ ngơi và thuốc men xong xuôi,lại đem mấy lượng bạc lúc trước Lục Giam đặt ở trước mặt Vương Lập Xuân, nói rõlà cho hắn về thăm lão mẫu. Vương Lập Xuân im lặng ngồi một lát, không chútkhách khí ôm vào trong lòng, rồi đi về phòng ngủ.
Trường Thọ nói đến vẫn còn oán giận: “Chưa thấy quangười như vậy, ngay cả câu khách khí cảm tạ đều không có. Nô tài ngày thườngđưa thuốc đưa cơm cho hắn nếu chậm trễ một chút, còn bị hắn xem thường a.”
“Cần gì cùng hắn so đo.” Lục Giam bất quá chỉ mỉm cườirồi quăng việc này ra sau đâu, thời gian nhàn hạ thì chuyên tâm chủ định dẫnLâm Cẩn Dung đi chơi du ngoạn xung quanh.
Trong kinh là một nơi chốn phồn hoa khác biệt, Lâm CẩnDung đi theo Lục Giam, thấy đèn rực rỡ sáng bừng cả đêm; thưởng thức qua cácmàn xiếc ảo thuật náo nhiệt tân kỳ; Dưới ánh trăng sáng tỏ ban đêm cùng nhaudắt tay đi qua ngõ nhỏ im lặng, tham dự mấy dạ yến của các phú hộ nghe mấy khúcca xướng mới mẻ; Hoặc là ngồi trong nhã gian của một trà tứ u tĩnh, khẽ vén lênrèm cửa sổ, xem bảo mã hương xe qua lại trên đường, phô kim điệp thúy, cửa hàngbuôn bán, lưu hương tất tả; Cũng từng ở lúc thời tiết nhẹ nhàng, cầm ô lớn bằngthanh bố, đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407919/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.