“Đừng như vậy.” Lục Luân mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung,nói: “Muội đừng nghĩ tới người xấu gì, cho rằng ta bị người xấu lừa gạt, hoặclà giao đồ bậy bạ.”
Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Lâm Cẩn Dung cũng không có gìngượng ngùng, kiềm chế lo lắng mà mỉm cười: “Kia có là cái gì, cố nhiên loạitình huống mà huynh nói trên đời không phải không có, nhưng hầu như chỉ là lờibên miệng, kỳ thật chân chính được bao nhiêu? Khả ngộ không thể cầu. Tính tìnhcủa huynh từ trước đến nay là hiệp khách trượng nghĩa, dễ mềm lòng, khó tránhkhỏi bị người lừa gạt, ta liền nghĩ như vậy, có gì mà không đúng.”
Kiếp trước Lục Luân chính là kết giao với người khôngnên kết giao, khi về nhà vội vã chịu tang Lục lão ông mà bị thiệt mạng. Nàngkhông muốn hắn lui tới với những người đó, nàng vốn tưởng rằng, đem hắn đưa đếnThái Minh phủ đọc sách, là có thể tránh được những người đó. Nhưng nghe ý tứnày của hắn, dường như vẫn bị mê hoặc vậy. Bảo nàng sao không vội?
“Ta lớn hơn muội mà, A Dung, muội kỳ thật mới là ngườidễ dàng bị lừa nhất.” Lục Luân cười cười, giống như đại ca định giơ tay lên xoađầu Lâm Cẩn Dung, giơ lên lại bật cười, thả xuống, thản nhiên nói: “Nay mọingười đều cao lớn hơn, nam nữ khác biệt, muội lại là tẩu tử của ta, tại sao tađột nhiên lại nhớ tới ngày bé hay trêu cợt muội vậy nhỉ?”
Lâm Cẩn Dung thích nhất chính là vẻ thản nhiên hàophóng này của Lục Luân, liền trừng mắt hắn lên án nói: “Huynh còn dám nói, ngàybé huynh thường xuyên bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407895/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.