Sáng sớm núi Phượng Sí, nắng mùa thu cùng sắc núi giaotriền thấp thoáng, ngàn vạn phong diệp tầng tầng nhuộm dần, sắc thái sặc sỡ,tỏa ra ánh ngọc quang hoa. Một trận gió thổi qua, rừng phong diệp giống nhưthủy triều ào ào không ngừng, một phi điểu màu trắng từ chỗ sâu trong rừng câybay lên, ngửa đầu hướng về phía mặt trời.
Lục Giam tựa vào lan can trên bãi đá, ánh mắt hết sứcchuyên chú đuổi theo phi điểu kia, gió núi khiến áo choàng hắn tung bay táchưởng, giống như sắp sửa bay lên vậy. Lâm Cẩn Dung một mình dọc theo thềm đá,bước lên bãi đá, đi đến bên người hắn thì dừng lại.
“Nàng đã đến rồi?” Lục Giam ngữ khí ôn hòa bình tĩnh,giống như đang nhàn thoại việc nhà.
“Ngọn núi buổi sáng gió lạnh, chàng đừng đứng đây lâu.Hiện nay đúng là thời điểm quan trọng, cũng không thể sinh bệnh.” Lâm Cẩn Dungđi đến hắn bên người, mị mắt hướng xa xa nhìn lại, khẽ thở dài một tiếng: “Thậtđẹp.”
Phi điểu nơi chân trời kia trở thành một điểm đen nhonhỏ, dần dần không nhìn thấy được nữa, Lục Giam thu hồi ánh mắt, mỉm cười:“Đúng là rất đẹp. Mấy năm trước tới nơi này dâng hương, ta chưa từng nghĩ tới,một ngày kia, ta có thể cùng nàng đứng đây quan sát cảnh thu.”
Lâm Cẩn Dung nhớ tới chuyện Lục Vân hướng Ngô gia cầuhôn năm ấy, không khỏi thâm thúy nở nụ cười: “Chỉ có thể nói là thế sự vôthường.”
Thế sự vô thường. Lục Giam tràn đầy cảm khái, hàm chứacười nói: “Lúc ấy ta từng ban đêm ngồi một mình ở đây, nhìn sân viện các nàngở, tự hỏi về việc chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407893/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.