Lục Giam nháy mắt mấy cái: “Làm sao có thể!”
Lâm Cẩn Dung tăng thêm ngữ khí: “Chàng không hề hoàinghi dù chỉ một chút sao?”
“Ta tất nhiên không có!” Lục Giam cau mày mất hứngnhanh chóng trả lời: “Sao nàng lại nói như vậy? Sao ta có thể đối đãi với nàngnhư vậy? Tại sao nàng cũng không tin ta?”
Khẩu thị tâm phi, Lâm Cẩn Dung căn bản không tin hắnkhông có chút nghi ngờ nào. Huống chi, xác thực chỉ biết hắn từng không tinnàng, biết hắn chính là từng đối đãi với nàng ra sao. Lâm Cẩn Dung thản nhiênnói: “Chàng không tin là đúng, thủ pháp vụng về như vậy, không phải là người cóbụng dạ hẹp hòi thì chính là đồ con lừa. Đóa hoa này, trên nhiều đồ vật của tađều là nó, ta quá mức ngu xuẩn mới có thể lấy thứ rõ rệt như thế làm ra sự tìnhnày!” Vừa nói, vừa phẫn hận, lúc trước nàng bị mất sáo, không phải cũng là vậtđặc trưng sao? Chẳng lẽ kiếp trước nàng bị cho là người ngu ngốc đến thế sao?Hay là hắn luôn cố kỵ Ngô Tương như vậy?
Lục Giam trừng mắt nhìn, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”Sau đó lộ ra tươi cười, muốn tiến lên ôm đầu vai của Lâm Cẩn Dung. Hắn mới tớigần, Lâm Cẩn Dung đã ngửi thấy hương rượu cùng mùi của son phấn, lại nhìn qua,liền thấy trên cổ áo của hắn có dấu son, trong lòng ghê tởm phẫn hận, đẩy mạnhtay hắn ra nói: “Có lời thật muốn nói với chàng, đừng nói ta căn bản khinhthường cho loại chuyện gièm pha này, nếu ta làm, cũng sẽ không đưa loại này ra,như thế nào cũng phải tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407873/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.