Gió nổi lên, trăng tàn không tình nguyện biến mấttrong tầng mây dày đặc, thiên địa trong lúc đó rốt cục một mảnh hôn ám. TrongTụ Hiền các vẫn còn đèn, trên cửa sổ giấy chiếu ra hai bóng người đang đứng nóichuyện với nhau.
Lục lão ông thưởng thức cầm một khối dương chi bạchngọc, thản nhiên nói: “Nói như vậy, chính là một án bình thường có người lúccháy nhà mà đi hôi của mưu tài thôi sao?”
Phạm Bao gật đầu: “Đã dùng mọi hình cụ, kẻ lưu manhnày cũng chỉ nói là do Trâu lão thất sai sử. Mà Trâu lão thất này, kỳ thật gọilà Lưu Tín, trong tay luôn có tiền tài không minh bạch, kết giao với toàn kẻlưu manh vô lại, hại người lừa gạt không một việc nào không làm, có lẽ hắn đãnghe ngóng được mà chạy thoát. Có mấy khổ chủ đi ra, đều kiện hắn lừa bịp tốngtiền.”
Lục lão ông cúi mắt nói: “Người mua là ai?” Nếu lừa,vậy cũng phải có người mua chứ?
Phạm Bao thở dài: “Vẫn không biết, kẻ lưu manh kia chỉlàm việc được giao, sự tình còn lại do Lưu Tín xử lý.” Hắn dừng một chút, nóira điểm quan trọng: “Chưa từng nghe nói có lui tới gì người với trong nhà.”
Lục lão ông vẫn không tự giác so đầu vai rồi chậm rãibuông lỏng, khoát tay áo: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Phạm Bao đáp ứng, lại nhỏ giọng nói: “Nhị giahôm nay sáng sớm lại đi huyện nha, mười phần mạnh mẽ. Khi cùng Vương gia viếtvăn thư, lại phát hỏa với một quản sự hỏng việc, thực là không giống với ngàythường.”
Đương gia, lúc nào nên mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, nhưvậy tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407857/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.