Trong phòng truyền ra tiếng La thị liên miên cằn nhằnan ủi, thanh âm Chu thị có nề nếp, nơi đây thật sự không phải là chỗ để nóichuyện, Phương Trúc cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể lời ít mà ý nhiều đáp:“Tốt.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng liền kiên định, phái PhươngTrúc đi xuống: “Cơm chiều còn cần người trông chừng, nhóm Cữu phu nhân hiếm khitới đây, không thể khinh mạn.”
“Thiếu phu nhân yên tâm, tất sẽ không hỏng việc.”Phương Trúc hành lễ lui ra, Lâm Cẩn Dung xoa xoa thái dương, xoay người vàophòng.
Lục Vân vấn thành hai búi tóc, tà tà tựa vào gối lớn,sắc mặt vàng như nến, hai mắt vô thần, đối với các cữu mẫu thần sắc thản nhiên,cũng không thân thiết, đơn giản chỉ là ứng phó mà thôi. Nàng giống tính LâmNgọc Trân, loại chuyện này tuyệt đối không chịu dễ dàng lấy ra nói trước mặtngười ngoài, ngay cả là thân cữu mẫu cũng không được, chính là rất sợ khiếnngười ta chê cười.
Trong trường hợp đó, dù mẫu tử hai người không nói,người bên ngoài trong lòng đều biết. Chu thị cũng đành thôi, thứ nhất do tínhcách, thứ hai cũng không có gì mâu thuẫn với các nàng, chỉ uyển chuyển khuyênbảo. La thị thì không giống như vậy, từng câu từng chữ không thèm cân nhắc: “Ngoạitổ mẫu của con trong lòng cực kỳ lo lắng, muốn tự mình đến thăm nhưng thời tiếtcũng không tốt, vừa khéo đêm đông chí lại uống vài chén rượu, trên người vẫnmệt mỏi. Ta nói A Dung con cũng là người từng trải, hai người tuổi tác tươngđương, lại là thân biểu tỷ muội, có cái gì mà không thể nói với nhau? Con vừavặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407855/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.