🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trường Thọ ở cạnh người gác cổng của Tri châu phủ vừachờ Lục Giam, vừa cười dài nói giỡn lấy lòng: “Nhị gia nhà ta trước khi đếnluôn dặn dò ta, cũng không thể coi thường người gác cửa ở đây. Có thể đứng đâyđảm nhận chức trách cũng không phải là người bình thường, nhãn lực không nóitới, thông minh tài trí không thể thiếu. Ta khi đó nghĩ rằng không phải cũnggiống như người gác cổng trong nhà chúng ta hay sao? Chỉ so với người bìnhthường thông minh trung thành hơn một chút thôi. Thấy đại ca rồi mới biết nhữnglời phân phó của Nhị gia nhà ta là đúng, Tri châu phủ sao có thể so sánh vớithế gia bình thường? Người bình thường làm sao làm được chuyện này?”
“Quả nhiên là người bên cạnh của Nhị gia, thật biếtcách ăn nói.” Kẻ sai vặt kia được hắn nịnh hót mi mắt cười nhăn tít thành mộtđường, một bên đem chậu than đốt thêm, một bên lại rửa sạch ấm trà để pha: “Đâychính là trà ngon Đại nhân thưởng cho chúng ta, người bình thường ta không chouống đâu.” Kỳ thật chỉ là trần trà trong phủ mà thôi. Trường Thọ đi theo LụcGiam đã lâu, Lục Giam là người tính tình hiền hòa, cũng không khắt khe với hắn,vì vậy tuy biết là loại trà gì nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ cười bảo: “Thậtsự có thể so sánh với cống trà năm đó ta đi theo lão gia nhà ta may mắn đượcnếm thử kia.” Lục Giam tính tình trầm mặc, Lục lão ông sớm có phân phó, bảo hắnxuất môn phải có tâm nhãn, lỗ tai cũng phải thính, tận lực quan hệ tốt với hạnhân nhà người ta. Kẻ sai vặt trong Tri châu phủ cũng không phải là người bìnhthường có thể làm được, không khỏi cẩn thận nịnh hót một chút vẫn tốt hơn.
Gã sai vặt sớm biết Lục Kiến Tân nhậm chức Tri châu,không khỏi lại chuyển qua nịnh hót, nói Tri châu lão gia khen ngợi Lục Giam làthiếu niên đầy hứa hẹn, coi trọng thế nào vân vân. Hai người đang nói vui vẻ,chỉ thấy bên trong có một gã sai vặt đi ra, hướng về phía Trường Thọ nói: “Tiểuca, Lục Nhị gia muốn rời đi, bảo ngươi dẫn ngựa tới.”
Trường Thọ vội đa tạ, ôn tồn cùng gã sai vặt kia nóilời từ biệt, ngày khác sẽ thỉnh hắn tới uống trà, rồi mới dẫn người ra, ở ngoàicửa rụt cổ đón gió lạnh chờ Lục Giam đi ra.
Một lát sau, Lục Giam cước bộ nhẹ nhàng ra ngoài,Trường Thọ liền cầm ngọn đèn qua ngó, thấy hắn hai má có chút hồng, ánh mắtcũng sáng hơn so với bình thường, dường như uống hơi nhiều, không khỏi lo lắnghỏi: “Nhị gia có cưỡi ngựa được không?”
Lục Giam nói: “Chủ nhân khuyên quá nhiệt tình, uốnghơi nhiều so với bình thường. Nhưng cũng không có vấn đề gì, cưỡi ngựa thì đichậm một chút là được.” Lại hỏi: “Ngươi chưa ăn gì đúng không?”
Trường Thọ cười nói: “Trở về bảo phòng bếp hâm nóngcơm canh là được rồi.”
Lục Giam tâm tình tốt, nhẹ nhàng chạm vào bụng ngựa,điều khiển ngựa đi về hướng tây: “Đi, đi Trễ Thị, gia mua cơm ăn với ngươi.”
Trường Thọ mừng rỡ không tự kìm hãm được, vội đáp ứng,chạy tiến lên cùng Lục Giam để ngựa chạy về phía thành tây bước vào phố TrễThị. Tuy rằng gió lạnh thấu xương, nơi này vẫn náo nhiệt phi phàm, vô số cửahàng bán đồ ăn cùng vật dụng lần lượt bày ra, nóng hôi hổi, người đến người đi,rất náo nhiệt.
Lục Giam đối với chỗ này không quen lắm, liền vung roingựa nhẹ nhàng chỉ vào Trường Thọ: “Ngươi biết nhà nào ngon thì cứ vào, đừng sợtốn tiền.”
Chủ tử cho thể diện, Trường Thọ đương nhiên sẽ tậnhưởng, liền chọn nhà có cơm rang nổi tiếng, trước kêu chủ quán dọn dẹp bàn sạchsẽ, tìm chỗ cản gió, đem tay áo lau ghế, dẫn Lục Giam ngồi xuống, rồi thỉnh chủquán thay hắn hầm bát canh giải rượu đến.
Lục Giam vừa mới ngồi xuống, đã bị người ở sau lưngnhẹ chụp bả vai, quay đầu nhìn lại, chính là Lục Tích mặc miên bào sa tanhthiển tử, trên đầu dùng kim trâm oản căn chói lọi, đứng ở phía sau hắn cười:“Ta chỉ cho là nhìn lầm người, nghĩ rằng Nhị ca sao lại đến chỗ này, nhưng màthật sự thấy quá giống, kiên trì qua xem, quả nhiên là đúng.” Vừa nói, vừa giớithiệu với ba nam tử mặc hoa phục ở phía sau hắn: “Đây là tộc huynh của ta, tênLục Giam.”
Mấy người kia đánh giá Lục Giam từ trên xuống dưới mộtphen, trong đó một người mặc đồ thêu chỉ vàng chỉ bạc, dường như sợ người takhông biết hắn có tiền người đầy mùi rượu tiến lên đây, mắt lé liếc Lục Giamcũng không thi lễ nói: “Vị huynh đài này thật không tầm thường!”
Lục Giam thấy Lục Tích vừa uống nhiều rượu, vài bằnghữu này cử chỉ lỗ mãng vô lễ, liền có vài phần không vui, có tâm không định đểý tới, nhưng lại nhớ kỹ lần trước cùng Lục Tích huyên náo thập phần bất khoái,nay hắn cười hì hì chào đón, mặt lạnh không để ý tới thật sự không ổn, liềnthản nhiên nghiêng người coi như thi lễ, chỉ làm như không nhìn thấy mấy vịbằng hữu của hắn mà thôi. Lục Tích tiếp đón vài vị bằng hữu đứng chờ hắn mộtchút, còn bản thân thì cùng Lục Giam ngồi một bàn, ân cần cùng Lục Giam rótchén trà, cười nói: “Tiểu đệ lần trước nghe lời Nhị ca nói đã tìm một kháchthương từ bên ngoài chạy việc cho hắn, có ít tiền trợ cấp gia dụng, nay cũngcoi như xong. Bọn họ đều là khách thương từ bên ngoài vào đây buôn bán, vì vậy,vừa đàm luận sinh ý, cảm thấy cao hứng nên ra ngoài đi dạo. Nhìn thấy ca ca lúcnày, cố ý tới đây chào.”
Kẻ có mắt cá vàng kia nghiêng người lại đây, cười tủmtỉm nhìn Lục Giam: “Xem bộ dáng vị huynh đài này là người đọc sách đúng không?Quả nhiên rất tuấn tú.”
Lục Giam thấy hắn thần sắc đáng khinh, mà một câu rồihai câu cứ khen ngợi tướng mạo của mình đẹp, không khỏi giận tím mặt. Lục Tíchthấy thế, vội vàng ngăn ở trước nghiêm mặt nói: “Vạn huynh, vị ca ca này của tađã đỗ thứ hai trên bảng vàng, tương lai sẽ thi tiến sĩ, Đại bá phụ của ta nayđang ở Kiền châu nhậm chức Tri châu.”
Mắt cá vàng kia nhất thời thu liễm thần sắc lỗ mãng,đứng lên một lần nữa cùng Lục Giam chào hỏi: “Ta có mắt như mù, có chút chậmtrễ, còn thỉnh huynh đài đừng trách.”
Lục Tích thấy hắn coi trọng Lục Giam như vậy, tronglòng lộ ra vài phần đắc ý, cười nói: “Nhị ca, bọn họ cũng kinh doanh hươngliệu, tẩu tử của ta không phải có cửa hàng hương liệu sao? Vừa vặn có thể…” LụcGiam còn chưa tiêu tan tức giận, lại nghe hắn tại đây trước mặt người khác nhắctới Lâm Cẩn Dung, không khỏi sinh ra phiền não, đánh gãy lời hắn nói: “Cửa hàngkia đã có người lo liệu, ta cũng không nhúng tay vào.” Rồi muốn gọi Trường Thọtính tiền chạy lấy người.
Lục Tích sát ngôn biện sắc, nhìn ra hắn không khỏi hờngiận, cả cười rồi vái chào: “Chúng ta còn có việc, sẽ không quấy rầy sự thanhtịnh của Nhị ca.”
Không hài lòng thì cũng không nhiều lời nửa câu, LụcGiam hư hư vái chào: “Đi chậm.”
Mấy người đi ra ngoài, mắt cá vàng dẫn Lục Tích đếnmột bên, nhỏ giọng nói: “Nhân vật như vậy tương lai tất nhiên sẽ có tiền đồ, tacó tâm muốn kết giao hắn, tiếc rằng sợ hắn phiền chán thấy ta không thuận mắt,ngươi đi thay ta an bài, ta mời các ngươi tới Hạnh Hoa lâu uống rượu nghe nhạc,lại thỉnh Kim Nô Nhi bồi rượu cho hắn.”
Lục Tích trên mặt lộ ra vài phần khó xử: “Hắn khônggiống như ta, là tài tử nổi danh, trong nhà giàu có, quan lại người ta gia giáonghiêm cẩn, vô cùng thanh cao. Ta cũng không dám nói với hắn.” “Ta là thật tìnhkết giao, không có nửa điểm bất kính.” Mắt cá vàng vươn tay hướng hắn đưa ranăm ngón: “Danh sĩ phong lưu, có nam nhân nào không thích nữ tử xinh đẹp, khôngthích chơi gái? Chỉ là hắn còn trẻ, da mặt mỏng mà thôi, khuyên nhủ dần dần sẽthành. Nếu ngươi hoàn thành việc này, ta sẽ trả tiền cho ngươi.” Lục Tích tâmđộng, lại vẫn lắc đầu: “Bất thành. Ngươi vừa rồi nhìn hắn đã khiến hắn tứcgiận.”
Mắt cá vàng trở nên nóng nảy: “Ta có thể nhận lỗi vớihắn a. Ta là người như thế nào, hắn là loại người ra sao, ta làm sao còn dámđối với hắn có nửa phần bất kính chi tâm?”
Lục Tích đắn đo mãi rồi mới nói: “Thiên hạ thư hươngcòn nhiều, huynh cớ gì phải làm như vậy? Càng muốn kết giao với hắn? Huynhthành thật nói với ta, rốt cuộc là định làm gì?”
Mắt cá vàng thấy không nói rõ thì hắn sẽ không đồng ý,đành phải nhỏ giọng nói: “Ta là người ở Kiền châu a. Lão đại nhân nhà hắn nhậmchức ở đâu chứ, sẽ là chỗ dựa vững chắc, biết không?”
Lục Tích vươn tay đòi tiền: “Trước đưa tiền rồi nóisau. Đỡ phải ta ra mặt bị hắn mắng, huynh lại không trả tiền.”
Mắt cá vàng liếc trắng mắt sờ soạng trong hà bao lấyra một nén bạc đưa cho hắn, rồi đẩy mạnh hắn một cái: “Nhanh đi! Thỉnh khôngđược ta sẽ đòi lại.”
Lục Tích thu liễm thần sắc, lại để ý xiêm y, đi tớibên cạnh Lục Giam vái chào thật sâu: “Nhị ca.”
Lục Giam đang uống canh giải rượu, thấy hắn trở lại,không khỏi nhíu mày: “Đệ còn có việc gì sao?”
Lục Tích đành phải trơ mặt ra cười làm lành nói: “Mấyvị bằng hữu kia của ta kính ngưỡng tài danh của Nhị ca, muốn kết giao vớihuynh, nhờ vả ta tới cầu tình, thỉnh Nhị ca nể mặt ta, tới Hạnh Hoa lâu uốngrượu nghe nhạc. Lần trước Ngô Nhị gia không phải nói muốn thỉnh Kim Nô Nhi tớibồi rượu sao? Hôm nay sẽ mời nàng đến tiếp khách.”
Lục Giam quay đầu, thấy mắt cá vàng đứng ở đó lấy lòngtươi cười, trong lòng một trận chán ghét, không thèm giả bộ nói: “Ta xuất mônđã lâu, sợ trong nhà trưởng bối nhớ thương, phải đi về.” Trường Thọ thấy thế,cũng không ăn nữa, vội ném chút tiền ở trên bàn, tiếp đón chủ quán tới thu dọn,đứng dậy đi dẫn ngựa ra. Vừa mới chạm vào cương ngựa, Lục Tích liền tiến tớinắm chặt dây cương, đuổi hắn đi: “Đi đi, thằng nhóc con, ta còn có chuyện muốnnói với Nhị gia nhà ngươi, ngươi náo nhiệt cái gì?”
Trường Thọ không phải loại nô tài ỷ thế hiếp người,nhưng cũng nghe lời chủ nhân, không nói gì, sầm mặt đoạt dây cương trong tayLục Tích. Lục Tích dùng sức đẩy hắn một cái, nương theo cảm giác say mặt dàymày dạn nhìn Lục Giam giương giọng nói: “Ca ca của ta, huynh chớ bất cận nhântình như vậy, ai xuất môn mà không kết giao vài bằng hữu? Huynh không cho ngườikhác thể diện như vậy, chẳng lẽ huynh còn có thể diện gì sao? Ta tuy rằng làtiểu tử nghèo khổ, nhưng hiểu được nên khiến người khác phục mà tôn kính.”
Khách nhân ăn cơm chung quanh đều quay đầu nhìn LụcGiam, Lục Giam rất phiền chán, cực kỳ chán ghét tộc đệ này, âm lãnh nghiêm mặttiến lên, đứng ở trước mặt Lục Tích âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Lục Tích không buông, còn tươi cười: “Nhị ca hay làvẫn để bụng chuyện lần đó? Nói đến nói đi, tuyệt tình vẫn là huynh thôi.”
Lục Giam lạnh lùng thốt: “Ta tuyệt tình thì làm sao?Ngươi không buông tha được sao?”
Trường Thọ mạnh mẽ tiến đến, dùng sức đoạt dây cươngtrong tay Lục Tích. Lục Tích cũng giận, hung hăng đem dây kéo lại, nhìn LụcGiam nói: “Thôi, ta đã biết rồi, Nhị ca là chính nhân quân tử, xem thường tiểunhân tầm thường vô vị như ta. Nếu ta có lỗi thì ta nhận lỗi với huynh!” Vừanói, vừa đối với Lục Giam vái chào. Lại đứng dậy mắng mọi người xung quanh:“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người khác nhận lỗi sao?”
Lục Giam trong lòng cáu giận vô cùng, không nói đượcmột lời, xoay người lên ngựa, giơ roi, Trường Thọ chạy nhanh đuổi kịp.
Mắt cá vàng đi tới, hướng Lục Tích vươn tay, Lục Tíchmắng hắn một tiếng: “Làm hại ta bị lăng nhục, huynh còn muốn lấy lại sao?”
Mắt cá vàng giận dữ, Lục Tích cười lạnh: “Thế nào,huynh muốn chọc ta sao?”
Hai người kia vội kéo lấy mắt cá vàng: “Thôi, thôi,hắn cũng mất hết mặt mũi rồi.”
Lục Tích nhìn theo bóng dáng của chủ tớ Lục Giam, hunghăng nhổ một ngụm nước miếng: “Kiêu căng cái gì, bất quá chỉ là số mệnh tốt hơnta mà thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.