Nói thật ra, lúc trước Lục lão ông bắt Tống thị trở vềnhà cũ, đa số thủ hạ quản gia cũng được điều chỉnh, hơn phân nửa gia sự giaocho nàng và Lục Vân xử lý, ép Lã thị không ngóc đầu lên được, khiển trách nhưvậy đã là nằm ngoài dự liệu của Lâm Cẩn Dung. Nhưng nàng cũng hiểu được, chuyệntrên đời này, từ trước đến nay đều không có gì tuyệt đối, Tống thị không có khảnăng vĩnh viễn ở mãi đó, sẽ có một ngày trở về. Mà Lã thị có thai, xem như lạilập công, Nhị phòng mượn cơ hội này mưu tính để Tống thị trở về đúng là thời cơtốt. Lâm Cẩn Dung xem bộ dáng Lâm Ngọc Trân nóng lòng muốnthử, liền thấp giọng nói: “Còn phải xem ý tứ của tổ phụ. Cô cô đừng nên quánhiệt tình, nhìn kỹ rồi hẵng bàn tiếp.” Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Mới đi nửa năm mà, khôngđủ! Dù thế nào cũng phải bắt nàng ta ở đó thêm một thời gian rồi mới được trởvề.” Lâm Cẩn Dung hiểu tính tình nàng, không khuyên nhủnữa, chỉ trầm mặc, tới gần lò sưởi, hỏi: “Vậy cô cô tính thế nào?” Lâm Ngọc Trân nói: “Con đi tìm tổ phụ, nói con sợhãi.” Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Nếu tổ phụ hỏi ta sợ cáigì thì sao?” Lâm Ngọc Trân nhỏ giọng nói: “Con đừng nói gì cả, cứnói con sợ hãi là được rồi. Hắn tất nhiên sẽ rõ ràng.” Lâm Cẩn Dung nói: “Tổ phụ sẽ không thích chúng tanhúng tay vào chuyện này. Chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược, có khi bọn họ còn đangchờ chúng ta đi nói những lời này đây.” Lâm Ngọc Trân lập tức nhướn lông mày, uy hiếp nhìn LâmCẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung bất động không nói, thậm chí cũng không thèm liếcmắt nhìn nàng một cái, biết Lâm Cẩn Dung đã hạ quyết tâm, sống chết cũng khôngđi làm chuyện này, vì thế cười giận: “Đây chính là vì tốt cho con, ta đều thaycon đưa ra chủ ý, con cũng không chịu đi. Tùy con, dù sao người ta trở về ngườiđầu tiên sẽ đối phó cũng không phải là ta.” Lâm Cẩn Dung lười tranh cãi với nàng, cũng biết nàngchỉ là miệng hổ tim thỏ, trừ bỏ miệng lưỡi lưu loát ra thì bản thân không cóbiện pháp nào, vì vậy chỉ cúi đầu không nói lời nào. Lâm Ngọc Trân không thể yên tâm, càng thêm lo lắng,nhịn không được nói: “Đi đi, chẳng có việc nào là bớt lo, đều khiến ta bất an.” Lâm Cẩn Dung cũng liền thuận thế đứng dậy, đã thấymành bị nhấc lên, Lục Giam đứng ở cửa nhìn qua, chạm phải ánh mắt nàng, đó làthần sắc ôn hòa cùng tươi cười, lập tức tiến vào cùng Lâm Ngọc Trân hành lễ:“Mẫu thân mạnh khỏe, con đã trở lại.” Lâm Ngọc Trân chưa thu đi vẻ lo lắng trên mặt, sầm mặtnói: “Lần này trở về tính ở lại mấy ngày?” Lục Giam chỉ đứng bên ngoài nghe thấy nàng mắng LâmCẩn Dung, lại không biết nguyên do, không khỏi hòa hòa khí khí nói: “Lần nàytrở về, phải qua đông chí tế tổ mới đi.” Lại nói: “Tiên sinh nhận được lễ trongnhà đưa đến nhân dịp tiết đông chí, thập phần vui mừng, bảo ta thay hắn hướngmẫu thân nói lời cảm tạ.” Lâm Ngọc Trân lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Cám tạ ta làmcái gì? Cũng không phải ta chuẩn bị lễ, muốn cảm tạ thì đi mà cảm tạ thê tử củacon, là nàng chuẩn bị.” Lục Giam thấy nàng lại đang chỉ trích, không nói thêmgì nữa, chỉ quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười. Trải qua hơn nửa năm, hai ngườikhông nói là như keo như sơn, nhưng cũng hòa thuận. Nhìn cái gì, mãi mà chưa sinh ra được nhi tử, nhìnkhông thì có ích lợi gì? Lâm Ngọc Trân thấy như vậy, không khỏi tức giận nói:“A Dung đi an bài một bàn đồ ăn ngon, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng cơm, Nhịlang lưu lại ta có lời muốn nói.” Lục Giam vội đáp lời: “Thỉnh mẫu thân thứ tội, tối naycon sợ là không thể ở trước mặt mẫu thân tẫn hiếu. Vừa mới ở trên đường vô tìnhgặp Tri châu đại nhân, năm nay mùa thu hoạch rất tốt, Tri châu đại nhân thậpphần vui sướng, bảo con đến ăn uống ở trong phủ của hắn. Con cố ý về qua nhàtrước để bẩm báo với trưởng bối.” Lâm Ngọc Trân vừa nghe nói hắn không nhà ăn cơm, sắcmặt càng thêm khó coi, nhưng nghe thấy là được quan Tri châu ưu ái, sẽ đến Triphủ dùng bữa, không khỏi chuyển giận thành vui: “Có phải vì việc con làm ra máycày, máy gieo không?” Lục Giam lại cười nói: “Đúng vậy.” Đây chính là một việc lớn, Nhị phòng sao có thể sosánh? Lâm Ngọc Trân vội vàng phân phó Lâm Cẩn Dung: “Còn không nhanh đi tìmxiêm y đẹp cho Nhị lang thay?” Lại dặn dò Lục Giam: “Nếu người ta hỏi thăm, concần phải tận tâm trả lời, đừng để người ta hỏi ba câu, con lại chỉ trả lời mộtcâu.” Lâm Cẩn Dung thấy hẳn còn có rất nhiều lời muốn nói,liền cáo lui, tự trở về phòng giúp Lục Giam chuẩn bị xiêm y gặp khách. Giâylát, nước nóng đã đun xong, xiêm y hài mọi thứ cũng chuẩn bị đầy đủ, Lục Giamcũng vén mành tiến vào, trước cởi áo choàng đưa cho Quế Viên, ánh mắt vừa lướtqua mặt bọn nha hoàn, bọn nha hoàn buông việc trong tay, lặng yên không mộttiếng động hành lễ lui ra. Lâm Cẩn Dung cầm khăn nóng đưa qua: “Trời đã tối, nêncẩn thận một chút.” Lục Giam tiếp nhận khăn tay lau hai cái, thấy nàng còn địnhquay sang chuẩn bị, liền nắm tay nàng, kéo nàng lại nói: “Đừng vội, nàng và tađều còn trẻ.” Lâm Cẩn Dung biết Lâm Ngọc Trân vừa mới giữ hắn lại,chỉ sợ chủ yếu chính là nói về chuyện con nối dõi, liền nhẹ nhàng cười: “Trướcthay quần áo đi.” “Cũng không gấp, ta nghỉ một lát.” Lục Giam kéo nàngngồi xuống tháp, thấp giọng hỏi: “Vì điều này mà bị mắng sao?” Lâm Cẩn Dung cười cười: “Cũng không hẳn. Nàng muốn tađi tìm tổ phụ, ngăn đón không cho Nhị thẩm nương trở về. Ta không chịu đi, nàngcó chút tức giận, còn có trước đó là chuyện hôn nhân của A Vân.” Rồi kể lại mộtlần cho hắn nghe. Lục Giam nghe xong, nói: “Nàng làm đúng, căn bản khôngcần phải đi tìm. Tổ phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng để nàng trở về.” Lâm Cẩn Dung liền cười: “Sao chàng biết?” Lục Giam cười cười: “Việc nhỏ nhặt có thể ta không cẩnthận bằng nàng, nhưng việc lớn ta có thể nắm chắc.” Một mặt nói, một mặt thayxiêm y: “Đã chuẩn bị tốt lễ cho Thất muội chưa? Các nàng ngày mai sẽ qua đósao?” Lâm Cẩn Dung thay hắn sửa sang lại ngoại bào: “Đúng,sáng sớm ngày mai sẽ qua. Buổi tối cũng ở lại đó dùng cơm. Chàng muốn ăn ở nhà,hay là muốn qua đó?” “Đêm mai Ngô Tương làm chủ, mời vài bằng hữu thânthiết đi Ngũ Trượng lâu gặp mặt, ta cũng phải đi.” Lục Giam ngữ khí thập phầnbình thản. Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Là vì sao? Cócần chuẩn bị hạ lễ gì không?” Lục Giam một mực từ chối: “Không cần.” Vì đó là yếnhội sinh thần của hắn nên đương nhiên không cần chuẩn bị lễ vật. Ngày bé cứ đếnngày này, hàng năm Đồ thị luôn may cho hắn một bộ đồ mới, còn nấu cho hắn mộtchén mỳ trường thọ. Nhưng từ sau khi hắn trở thành đích tôn, rời đến Giang Nam,cũng không còn ai nhớ rõ ngày sinh thần của hắn nữa. Sau đó khi trở về Bìnhchâu, Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân vẫn nhớ rõ, sẽ tặng cho hắn một ít đồvàng ngọc, mỳ trường thọ cũng có, nhưng trong ngày này, Đồ thị tất nhiên là lệnóng doanh tròng, cho nên vừa nhìn thấy thế lại khiến người khác mất hết khẩuvị. Hắn không muốn nói trực tiếp với Lâm Cẩn Dung, nhưng hy vọng Lâm Cẩn Dungbiết, hắn cố chấp cho rằng, nếu nàng biết mà biểu lộ gì đó, vậy chứng tỏ tronglòng nàng có hắn. Lâm Cẩn Dung lặng im một lát, nói: “Chàng nhìn xem bộquần áo này có vừa lòng không?” Lục Giam lúc này mới chú ý tới, áo choàng trên ngườihắn là đồ mới, là tố cẩm sắc xanh nhạt, có đính lông chồn trắng, bên trong lótdày, cử động thoải mái, vô cùng ấm áp, không có chỗ nào không vừa vặn.”Là nànglàm?” Hắn cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung chỉ cao tới cằm hắn, đang chuyên tâm thayhắn đeo túi gấm. Trên mặt nàng da thịt trắng nõn như ngọc, tản ra nhu nhuậnsáng bóng, ánh mắt im lặng chuyên chú, đôi môi hồng nhuận bởi tập trung mà hơihơi giương lên, cứ như một củ ấu vừa mới chín đỏ. Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Còn có hài, đai lưng cùngtúi gấm này.” Nàng đã có thói quen thể hiện việc làm của nàng cho hắn xem, cũnghy vọng có thể nhận được nhiều giá trị hồi báo hơn nữa. Túi gấm phối màu lịch sự tao nhã, dưới chân là hài làmbằng da dày dặn, thập phần thích hợp ấm áp. Lục Giam khóe môi không khỏi nhẹnhàng cong lên, hắn không khỏi hồi tưởng về Lâm Cẩn Dung lúc mới tân hôn, khiđó của nàng vẻ mặt không yên tĩnh ôn hòa giống như bây giờ, chỉ có sự mờ mịt làchủ yếu. Nhưng giờ phút này ngắm nhìn nàng, hắn có chút cảm giác thành tựu, vìsự thuận ý hiện nay của hắn, cũng vì bộ dạng hiện nay của Lâm Cẩn Dung, hắnvươn tay, nhẹ nhàng ôm vòng eo của Lâm Cẩn Dung. Ngón tay linh hoạt của Lâm Cẩn Dung dừng một chút, ngẩngđầu nhìn hắn nhẹ nhàng cười, thấy hắn đang chuyên chú nhìn mình, một tay nângđỡ sau gáy nàng, cúi người xuống, hơi thở ấm áp trong nháy mắt thổi vào da thịtnàng khiến nàng cảm thấy hơi gai người. Không đợi nàng mở miệng, hắn đã che môicủa nàng lại, tinh tế nhấm nháp giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian. Lục Giam nghe thấy tim trong lồng ngực đang đập kịchliệt, hắn lại nhớ tới cảm giác khẩn trương cùng bất an trong ngày tân hôn kia.Hắn cơ hồ là liều mạng ôm chặt Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, hết sức để nàng dánsát vào người hắn. Cánh môi của nàng mang theo hương hoa hồng, lại giống như vịnước suối trong veo, hô hấp nàng nhẹ nhàng phảng phất như lông chim cọ qua cọlại, khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn buông lỏng cánh môi sưng đỏ của nàng ra, lạinhẹ nhàng cắn lên gáy nàng một cái. Nhận thấy nàng run rẩy một chút, hắn lậptức hận không thể đem nàng hòa tan vào cơ thể. Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng tay, ở bên tai nàngthấp giọng thì thầm: “A Dung, ta nhớ nàng.” Hắn lần này đi hơn nửa tháng, trởvề người đầu tiên hắn muốn gặp nhất chính là nàng. Hắn thập phần rõ ràng bảnthân đã có biến hóa, không còn giống với thời kỳ tân hôn nữa, hắn muốn hắn cùngnàng thật sự có thể bạch đầu giai lão. Mùa đông trời tối sớm, lúc này trong phòng đã chìm vàomàu sắc ảm đạm, Lục Giam không thấy rõ thần sắc của Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy nàngbuông mắt, nghe thấy tiếng hô hấp của nàng nhẹ nhàng nhợt nhạt, tay nàng cònđang nắm chặt đai lưng của hắn. Hắn cũng không sốt ruột, vẫn nhìn nàng, chờnàng trả lời. Lâm Cẩn Dung không nói gì, hồi lâu, lúc sự kiên nhẫncủa hắn cơ hồ sắp biến mất, thời điểm cõi lòng không còn tràn đầy niềm vuisướng, hắn mới nghe thấy thanh âm mơ hồ của nàng thốt ra vài từ: “Ta… cũngvậy.” “A Dung… Ta thực vui vẻ.” Lục Giam chôn đầu vào saugáy nàng vẫn không nhúc nhích, Lâm Cẩn Dung ôn hòa nhẹ nhàng đẩy hắn: “Tối rồi,chàng đi không muộn, đừng uống nhiều rượu.” “Ta sẽ để ý.” Lục Giam buông tay, cảm thấy mỹ mãn ởtrên mặt nàng hôn một cái: “Ta đi đây.” Lâm Cẩn Dung nhợt nhạt cười, sai người tiến vào thắpđèn, phủ thêm một lớp áo choàng cho hắn, đưa hắn tới trước cửa viện, mắt thấybóng dáng của hắn đã khuất xa, mới trở vào trong phòng, ngồi ở dưới đèn trầmtư. Lệ Chi tiến vào, lặng lẽ đánh giá thần sắc của nàng,nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, người hẳn phải cao hứng mới đúng, cớ gì lại nhưvậy? Ưu phiền sao?” Lâm Cẩn Dung cười: “Ta đang suy nghĩ, nên tới làmthuyết khách với Đại tiểu thư thế nào.” Kiếp trước, chính là vào mùa đông nămnay là thời điểm Lục Giam cùng nàng xa cách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]