Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ngô Nhị ca luôn rất khoatrương. Trà tứ kia là tộc huynh của ta đề nghị, lại có biểu ca của ta cung cấp trà,cho nên mới nghĩ đến chuyện mở. Có Mẫn Hành trông chừng, đưa ra không ít chủ ý,Ngộ Nhị ca cũng góp ý kiến, nhưng về địa thế tiền tài hạn chế, cũng chỉ có thểtham khảo mà thôi. Nếu nhóm tẩu tử cảm thấy hứng thú, đợi sau khi khai trương,ta liền thết tiệc thỉnh mọi người đến chơi.”
Ngô Đại thiếu phu nhân xúc động đáp ứng: “Tốt, trămngàn lần nhớ nha, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến cổ động.” Chuyện của Lục Vântuy rằng huyên náo thập phần không thoải mái, nhưng đã qua nhiều năm, Ngô giavẫn muốn cùng hai nhà Lâm, Lục giữ quan hệ tốt, mà thân phận của Lâm Cẩn Dungcũng thực đáng để kết giao.
Ngô Đại thiếu phu nhân cầm tay Lâm Cẩn Dung thân áicùng nàng nói nhảm, nói nhiều đến chuyện của Đào gia: “Đại biểu ca của muộihành tẩu ở Thanh châu, giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, ít khivề nhà, hai lão nhân gia vừa đau lòng vừa tưởng niệm, đến khi nào đó A Âm cóthể mang theo hài tử trở về thăm viếng thì tốt rồi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ta và mẫu thân cũng đã lâu chưathấy tỷ tỷ, cũng tưởng niệm nàng, Hoan lang còn chưa tới ngoại tổ gia một lần,nề hà tình hình nhà cữu phụ như vậy, nàng cũng khó mà đi.”
Ngô Đại thiếu phu nhân thở dài: “Đợi cho Phượng Cửcưới vợ, nàng sẽ thoải mái hơn. Nhưng vẫn còn phải chờ nhiều năm mà? PhượngĐường lại không ở nhà, thật khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407814/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.