Nước sông Chử giang thuận lợi được dẫn về, hoàn toànche ngập một mảnh đất bị nhiễm mặn kéo dài ở phía tây thành Bình châu. Nướcmênh mông vô bờ, vài cọng liễu theo gió loạng choạng, giống như ngay sau đó sẽbị đứt đoạn vậy, một đám phi điểu bay lên, ở không trung nấn ná hồi lâu, khôngtìm thấy chỗ để đặt chân, đành bất đắc dĩ rời đi. Ở trên đê đập cao cao người Bình châu đứng đầy đến xemnáo nhiệt. Bọn họ liều mạng vươn người vươn cổ ngó về phía trước, rõ ràng chỉlà một mảnh đại dương mênh mông, bọn họ lại sợ bỏ lỡ gì đó; bọn họ hưng phấnđàm luận, bất luận có phải là của bản thân hay không, nhưng nghĩ đến ngày sauBình châu có thêm nhiều khoảnh ruộng tốt, bọn họ cũng vui mừng. Có người thảoluận sau đó nên trồng loại gì, cũng có người thảo luận mảnh đất này đến tộtcùng sẽ trở nên phì nhiêu ra sao, còn có người tin tức linh thông thảo luận vềmáy cày, máy gieo: “Đã nhiều ngày nhiều thợ đang làm ra, cũng không biết mấythứ hình thù kỳ quái đó được sử dụng thế nào.” “Nhà ngươi có định làm không?” “Không làm, trước nhìn kỹ hẵng nói.” “Nhưng nghe nói các phú gia đều đang đặt làm a.” “Đó là kẻ có tiền, chúng ta vẫn nên xem trước thế nào,người nghèo chúng ta không có nhiều tiền như vậy để vung tiền qua cửa sổ mà.” “Thôi đi, nhóm phú gia có tiền, nhưng không cần thiếtsẽ không vung tiền qua cửa sổ, nhất định là nắm chắc. Ta sẽ đi theo xem náonhiệt, nhờ người làm ra thử xem.” “Vậy ngươi dùng thấy tốt thì nói với ta, không đượcgiấu giếm.” “Hai người chúng ta là huynh đệ, nhất định là thếrồi.” “Cũng không biết là ai làm ra a, nếu quả nhiên dùngtốt, như vậy người đó sẽ có công lớn. . .” Nghe mấy người vui vẻ nói chuyện, nhóm đệ tử các nhàNgô, Lâm, Lục đứng ở một bên nghe, đều nhịn không được cười đẩy Lục Giam: “MẫnHành, chính là Mẫn Hành huynh, đợi đến khi bắt đầu cày xới năm nay, huynh sẽtrở nên nổi danh.” Lục Giam hàm chứa cười, tùy ý để bọn họ đẩy hắn qua đẩy hắnlại, cũng không nói lời nào. Ngô Tương cười nói: “Lục Nhị, ngươi nói hai câu đi,trong lòng đắc ý, muốn cười thì cứ cất tiếng cười to, đừng giống như đại cônương vậy, cười cũng rụt rè, chỉ mím chi thôi, chậc chậc.” Lục Luân một lòng che chở Lục Giam, ưỡn ngực ra phíatrước đụng vào Ngô Tương: “Cái này gọi là nội liễm! Không ngông cuồng giống nhưhuynh a.” Ngô Tương cười cười, phẩy một cọng cỏ trên vai LụcLuân xuống: “Lục Ngũ đệ thực vô địch, vừa rồi lại làm con lừa lăn lộn ở đâyvậy?” Lục Luân mặt đỏ lên: “Huynh mới là lừa a.” Lâm Thận Chi tuổi trẻ mà thành thạo, nghiêm trang nói:“Ngũ ca, huynh bớt tranh cãi đi, Ngô Nhị ca đây là đang khen tỷ phu ta bộ dạngtuấn tú, chính là nên phát huy hơn ngày thường mà thôi.” Ngô Tương dùng sức xoa đầu của hắn, cười mắng: “Hảotiểu tử, đây là tổn hại ta mà, nhanh như vậy đã hướng về phía tỷ phu của đệrồi?” Lâm Thận Chi bị hắn xoa đầu làm lệch cả khăn trên tóc,hơi hơi đỏ mặt nói: “Tỷ phu ta không thích nói chuyện, nhưng Ngô Nhị ca khôngthể bắt nạt hắn.” Ngô Tương không khỏi thở dài, “Nhớ ngày đó, đệ thíchnhất là chạy theo ta a.. . . Vậy mà chưa được bao lâu đã bất công như thế, tanói câu vui đùa cũng bảo là bắt nạt.” Vì thế lại dùng sức vỗ vỗ đầu vai LụcGiam: “Ngươi thật là có phúc khí.” Lục Giam khẽ mỉm cười, quay đầu phân phó Lâm Thận Chi:“Đệ đi hỏi hỏi tỷ tỷ đệ xem nàng có bằng lòng xuống đây nhìn ngắm không?” Nhómnữ quyến ba nhà Lâm, Lục, Ngô cũng chạy đến xem náo nhiệt, nhưng các nàng thứnhất sợ bẩn, thứ hai sợ người lạ, vì thế rụt rè đội đấu lạp, đứng ở tít chỗ caotrên đê, trông về phía xa. Lâm Thận Chi nhân tiện nói: “Được!” Mới định chạy, đãbị Lục Luân ôm lấy: “Tiểu Thất đệ, chúng ta cùng đi!” Hai người liền sôi nổihướng tới chỗ cao chạy tới, Lâm Thận Chi trong chốc lát chạy trong chốc lát lạingừng, khi đó, Lục Luân người cao thân dài liền đưa hắn chặn ngang ôm lấy,giống ôm một túi gạo hướng tới đằng trước chạy như bay, khiến gã sai vặt củaLâm Thận Chi sợ tới mức vội chạy theo kêu cứu mạng không ngớt, Lục Luân kiêungạo cười ha ha. Lục Kinh nhịn không được khinh bỉ Lục Luân: “Đã lớnrồi còn giống như hài tử vậy.” Lục Thiệu ôn hòa nói: “Tính tình hắn vốn là thế, tổphụ cũng không làm gì được, đệ cần gì phải quản hắn.” Vừa nói, vừa quay sangđập vào đầu vai Lục Thiên đang trông mong nhìn Lục Luân cùng Lâm Thận Chi đixa, cười nhẹ nói: “Lục đệ có muốn theo chân bọn họ không? Muốn đi thì đi đi.” Lục Thiện không nói lời nào, thản nhiên liếc Lục Giammột cái, vừa vặn thấy Lục Giam hơi nhíu mày, liền quật cường nghiêng mặt đi,không chịu nhìn bất kỳ ai. Lục Thiệu cười cười, buông lỏng bờ vai của hắn. Lục Giam đi tới, nhíu mày nói: “Muốn gì thì nói ra, đệkhông nói người khác làm sao mà biết đệ muốn làm gì? Cũng không phải là khôngcho đệ đi.” Hắn không cố ý bỏ qua Lục Thiện, coi trọng Lâm Thận Chi, có điềuđến hỏi ý tứ của Lâm Cẩn Dung, đương nhiên nên để thê đệ làm sẽ thỏa đáng hơn. Lục Thiện rũ mắt nhìn xuống, cúi bả vai, cũng không đểý đến hắn, Ngô Tương liền cười: “Lục Lục đệ, luôn thẹn thùng như thế là khôngđược, cẩn thận không lấy được thê tử nha.” Lục Thiện nhanh chóng nâng mắt lên liếc hắn một cái,nói: “Huynh không thẹn thùng, sao cũng không thấy huynh cưới thê tử?” Mọi người ngẩn ra sau, cười vang. Lâm Phàm Chi dùngsức vỗ đầu vai Ngô Tương, cười nói: “Không ngờ tới phải không, ai bảo huynh bắtnạt người thành thật.” Ngô Tương sờ sờ cằm, nửa điểm ý tứ thẹn thùng đềukhông có, lớn tiếng nói: “Lục Lục đệ, đệ hãy nghe cho kỹ, ta sở dĩ không lấythê tử, đó là bởi vì người tốt bị người khác cưới đi rồi, người không tốt thìta không thuận mắt, không phải ai cũng đều có thể làm thê tử của ta a.” Lời này vừa nói ra, mọi người mà bắt đầu ồn ào, LụcKinh kéo hắn hỏi: “Ngô Nhị ca xem trọng ai a? Ai bị người khác cưới đi? Nói maucho chúng ta nghe đi.” Đảo mắt nhìn thấy Ngô Đại thiếu phu nhân, Lã thị, LâmCẩn Dung, Bình thị, Lục Vân, Lâm Ngũ cùng cặp song sinh đang sính sính đìnhđình đi tới, nhất thời liền ngậm miệng. Phàm là người biết sự việc năm đó đều vụng trộm liếcLục Vân, tuy Lục Vân mang theo đấu lạp, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, phía sautấm lụa hẳn là gương mặt bi thương muốn chết của một cô nương. Con người chínhlà kỳ quái như vậy, ngay cả Lục Vân sau này căn bản không biểu lộ ra nửa điểm ýtứ, luôn biểu hiện trinh tĩnh nhàn hiền, những năm gần đây lại cực kỳ ít khixuất môn, nhưng bởi vì nàng vẫn chưa từng hôn phối, cho nên mọi người đều đươngnhiên cho rằng, Lục Vân chính là bởi vì Ngô Tương mới lầm chuyện chung thân, vìthế vừa đồng tình cộng thêm tò mò. Lục Vân vốn đang thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Lâm CẩnDung, đám người Ngô Tương, Lục Kinh nói ra các nàng đều nghe thấy rành mạch,một chữ cũng không sót. Lâm Cẩn Dung lúc đó thập phần rõ ràng cảm giác được LụcVân cước bộ đình trệ một lát, nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, vữngvàng đương đương đi về phía trước, đầu càng ngẩng cao hơn. Ngô Đại thiếu phu nhân không khỏi mắng Ngô Tương: “Nhịgia trước mặt mọi người nói lời này cũng quá lông bông rồi.” Ngô Tương không cho là đúng, nhưng không dám cùngtrưởng tẩu lỗ mãng, chỉ cười cười, cúi đầu đi đến một bên. Lục Kinh thì thè lưỡi, cũng lui qua một góc. Lúc này tất cả mọi người không dám như trước, đều giảbộ nhã nhặn, trước tiến lên thi lễ, lại chủ động nhường chỗ, đem nhóm nữ quyếnbảo hộ ở bên trong, giả vờ giả vịt nói chút việc vặt cùng kỳ văn dị sự ở họcđường, giống như đám nam nhân hết sức lông bông vừa rồi không phải là bọn họvậy. Lâm Ngũ sẽ gả đi vào tháng năm, con người có việc vuisẽ có tinh thần hơn, lại hồi lâu không có cơ hội cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện,chỉ quấn quít lấy Lâm Cẩn Dung: “Ta thực không muốn đến chỗ xa xôi như thế, gảđến đó rồi không quen biết ai cả, muốn tìm người nói chuyện đều không có. Nếucó thể giống như tỷ vậy, gả đi gần là tốt rồi, tuy rằng không thể thường xuyênvề nhà, nhưng thời điểm có việc gì cần vẫn có thể qua lại.” Ngô Lăng nói: “Phi, phi, muội thì có chuyện gì? Tốtkhông muốn lại muốn phá hư sao.” Lâm Cẩn Dung cũng nói: “Đó là nhà của cữu phụ muội,Chu gia biểu ca làm người luôn luôn dày rộng kiên định, thương tiếc muội rời xagia hương, sẽ không hà khắc muội.” Lâm Ngũ đang ôm ấp tình cảm của một thiếu nữ, cũng chỉnói như vậy, trong nháy mắt liền thay đổi một bộ dáng ngọt ngào như mật, chặtchẽ ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung, tựa đầu vào vai nàng: “Ta sẽ nhớ các tỷ.” Cặp song sinh đứng ở một bên nghe xong lời này, LâmThất nói: “Như vậy, thời điểm chúng ta xuất môn, Ngũ tỷ là không thể đến, bấtquá không đến cũng không sao, nhớ rõ thêm trang là được.” Lâm Ngũ liền châm chọc nàng: “Thất muội thật sự khôngcó lúc nào là không nhớ kỹ việc thêm trang của muội a, muội yên tâm, trước khita đi sẽ mua tất cả son phấn bột nước trong các cửa hàng cho muội, bằng khôngchỉ sợ cỗ kiệu cũng không nhấc lên nổi.” Lâm Thất cả giận nói: “Ta vì tỷ thêm trang, tỷ cũngnên đối xử lại như vậy, như vậy không tốt sao?” Lâm Cẩn Dung nhìn lướt qua xa xa, vẫn không nhúcnhích, không nói một lời, Lục Vân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng ho khan mộttiếng: “Càng nói càng kỳ cục, lớn như vậy rồi, là muốn bị người khác chê cườisao? Còn không ngậm miệng lại?” Lâm Lục lập tức liền nở nụ cười: “A Vân, đã lâu chưatừng thấy muội xuất môn làm khách. Lần trước Tứ tỷ trở về, ngay cả Lục Luâncũng đi theo, vậy mà muội không đến, hôm nay thật hiếm có.” Lục Vân thản nhiên nói: “Ta mỗi khi đến trời nóng sẽkhông muốn xuất môn.” Nhưng nói thật ra, mùa đông nàng cũng không xuất môn, chothấy là cố ý tránh né, không muốn lộ diện trước mặt người khác. Vì thế mọi người cũng không nhắc lại đề tài thànhthân, thêm trang này. Mặc kệ từ trước có ân oán gì, rốt cuộc là quan hệ huyếtthống, nhóm nữ hài tử đối với Lục Vân từng cao cao tại thượng, tồn tại giốngnhư trong truyền thuyết, hiện tại lại không bằng mình, bị tổn thương, ngay cảchung thân cũng không thể giải quyết dù ít dù nhiều đều có vài phần đồng tình. Lục Vân lại hoàn toàn không chịu nổi điều này nhất,dùng sức hít vào một hơi, sau đó cười tươi, chỉ về phía trước: “Tẩu tử, tẩu cóphân biệt được chỗ đất nào là của tẩu không?” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nước sông dào dạt một mảnh, talàm sao phân biệt được? Lại nói tiếp ta còn chưa từng đi qua một lần, chỉ đợinó sau khi rút nước, sẽ đi dạo một vòng.” Lâm Ngũ mang theo vài phần hâm mộ: “Tứ tỷ tỷ thậtgiỏi.” Lã thị ở một bên che miệng cười: “Đúng nha, đồ cướicủa Nhị đệ muội cũng góp vào một phần. Nghe nói trà tứ của con cũng sắp khaitrương đúng không? Là ngày bao nhiêu vậy, chúng ta cũng tới tham dự cho náonhiệt.” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chỉ là một chỗ bé bằng bàntay, mở cho vui, đông người sợ là đảm đương không nổi.” Ngô Đại thiếu phu nhân liền cười nói: “A Dung luônkhiêm tốn, ta nghe Ngô Tương nói rất hay, hắn đã qua đó ngắm nghĩa, có vẻ phongtình của Giang Nam, phải vậy hay không? Làm khó cho muội nghĩ ra được như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]