Lâm Ngọc Trân lời còn chưa dứt, Lục Vân liền ngay sauđó đuổi kịp, tràn ngập lo lắng hiền lành nói: “Tứ tỷ, ta không muốn nói aikhông phải. Nhưng sự thật quả thế, nói vậy tỷ mấy ngày nay cũng thấy được, làcó người ước gì chúng ta không tốt. Tổ phụ coi trọng tỷ, đây là một cơ hội tốthiếm có. Tỷ vừa mới gả vào cửa, lại chưa từng quản gia, bên trong có rất nhiềusự việc, rất nhiều người tỷ cũng không biết, nếu có người không có ý tốt, vềsau tỷ sẽ càng thêm khó khăn.” Không gọi tẩu tử, mà là xưng Tứ tỷ, có vẻ thânmật khăng khít.
Lâm Cẩn Dung không khỏi mang theo vài phần lo lắnghỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Năm đó nàng cũng từng giúp đỡ Tống thị quản gia, thậtsự làm không được tốt lắm, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng luôn đứng sau lưngchỉ huy nàng làm việc, đương nhiên, các nàng bảo nàng làm gì cũng đều xuất pháttừ lợi ích của các nàng, mà lợi ích của bản thân nàng chỉ là thứ yếu. Đây là tưvị khó có thể nói nên lời, tuy rằng có nghi ngờ, có tức giận, nhưng nàng khôngcó mười phần tin tưởng để làm tốt một sự việc nào, dần dần hình thành một loạiquán tính nhát gan cùng nhẫn nhịn.
Nhưng mà, đến hiện tại, mặc dù đối với nhiều việc nàngcó chủ kiến, cũng có tin tưởng, Lâm Cẩn Dung cũng vẫn không thể cự tuyệt lời đềnghị của Lục Vân. Nàng cần minh hữu, ngay cả khi minh hữu này có thể thừa dịpnàng không chú ý đột nhiên cắn nàng một ngụm, ngay cả khi minh hữu này khôngphải thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407779/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.