Thế nhân mai táng đều thực chú ý phong thuỷ, Lục giacũng không ngoại lệ, phần mộ tổ tiên của Lục gia dựa núi nhìn sông, phong cảnhthật đẹp. Sau khi viếng mồ mả, theo thường lệ sẽ du ngoạn, nữ quyến đều đi tìmhoa dại, giúp nhau cài trâm lên búi tóc, lại đi hái hoa tề, dự bị đặt ở bếp,hoặc là treo lên, để phòng chống kiến.
Lệ Chi cùng Đậu Nhi đều có chút ham chơi, được Lâm CẩnDung cho phép, liền cười hì hì đi theo bọn nha đầu hái hoa dại. Lâm Cẩn Dung làtân tức, không thể thoải mái thích ý như lúc ở nhà, chỉ có thể ở lại cùng LâmNgọc Trân, đứng ở một bên im lặng xem náo nhiệt, để ý hành vị cử chỉ, không đểngười khác chê cười soi mói.
Lục Vân cùng vài tỷ muội trong tộc hái được hoa dạitrở về, thừa dịp không ai chú ý kéo nàng qua một bên, tự tay đem mấy đóa bôngcải thân thiết giúp nàng cài lên đầu: “Đến đây, tẩu tử cài thử đóa hoa này đi,quanh năm suốt tháng ánh mắt đều tỏa sáng a.” Thấy Lục Giam chậm rãi hướng vềphía hai người đi tới, liền cùng Lục Giam chào hỏi: “Ca ca, huynh xem tẩu tử cóđẹp không?”
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung cười mà không đáp.
Lục Vân không buông tha, cười càng thêm xinh đẹp đángyêu: “Ca ca, huynh nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
Lục Giam chỉ mím môi cười nhẹ, Lục Vân đang định trêuchọc hắn, chợt thấy huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân dẫn một người lại đây, cườinói: “Nhị ca, huynh còn nhớ rõ hắn không?”
Người này tầm mười tám, mười chín tuổi, dáng ngườitrung bình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407778/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.