Lục Giam không muốn nói chuyện nhiều: “Chỉ bị một chútbệnh vặt, Nhị thẩm nương không cần quan tâm.”
Tống thị thở dài: “Vậy là tốt rồi. Nay đông xuân giaomùa, không cẩn thận sẽ dễ bị trúng gió mà trở bệnh. Ta vừa thăm Tam thẩm nươngcon, nàng cũng bị bệnh, phải uống một chén thuốc lớn, thật đáng thương, ta ngàythường thấy nhiều lúc nhà hơi ầm ỹ, nhưng nhìn thấy nàng cùng Tam thúc phụ ngồingốc trong phòng, ta lại thấy tranh cãi ầm ĩ một chút vẫn tốt hơn.”
Thấy Lục Giam cúi mắt không nói, liền vừa cười: “Tacũng không có ý gì khác, chỉ là, Nhị lang con nếu tiện, còn nên khuyên nhủ lãothái gia, ta không muốn xen vào chuyện của Lục lang, nhưng cũng nên để hắn gặpmẫu thân. Ta cũng làm mẫu thân mà cảm động lây, Tam thẩm nương con…… Ai……”
Lục Luân vội vàng ngắt lời: “Nương, Lục đệ rất tốt.”
Tống thị nhìn kỹ thần sắc Lục Giam một chút, cũng khôngnhắc lại: “Ta đang muốn thăm Nhị chất tức, không biết lúc này có tiện không?”
Lục Giam thản nhiên nói: “Không dám làm phiền Nhị thẩmnương, nàng chỉ bị chút bệnh vặt, nghỉ ngơi một lúc là được rồi, nếu quấy nhiễucác trưởng bối, trong lòng nàng sẽ bất an.”
Tống thị mỉm cười: “Vậy ta sẽ không đi. Phu thê vớinhau, cũng nên thông cảm một chút, cũng không thể vì một sự việc nhỏ mà trở nênxa lạ, Nhị lang con cần phải đối đãi với A Dung thật tốt, khi nhàn rỗi ta cũngsẽ đến nói chuyện với nàng.” Lại đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, nghe nóilão thái thái bị kinh động, nếu tiện, còn nên đi cùng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407771/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.