Lục Luân quả nhiên cười nói: “Hắn sáng nay không chịuăn cơm, trước tiên là nói muốn ăn cháo tổ yến, không có ai đưa đến, đến lúcuống trà lại nói muốn uống trà sâm, vẫn là không có. Kỳ thật điểm tâm chỗ tổphụ rất ngon, hỏi hắn ba lần, hắn cũng không ăn, tổ phụ cho gã sai vặt trướcmặt của hắn ăn sạch sành sanh. Tổ phụ nói với ta, nếu hắn không ăn, sẽ tùy ý đểhắn đói chết, xem hắn có tin hay không, lúc ta đi, hắn vừa khóc vừa uống cháorồi đây.”
Đã ăn cơm, chứng tỏ hắn chịu thua rồi, chỉ cần LụcThiện khỏe lên, như vậy Đồ thị tất nhiên cũng sẽ không gây ầm ĩ nữa. Lục Giamnhịn không được nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Luân: “Hắn từnhỏ đã thích cùng đệ ở chung một chỗ, cần phải dựa vào đệ khai thông cho hắn.”
Lục Luân ngốc ngốc cười: “Kia không thành vấn đề, Nhịca, ta đi theo huynh thăm Nhị tẩu được không? Ta sẽ cố gắng kể truyện cười chonàng nghe, bệnh của nàng sẽ tốt hơn.”
Lục Giam thở dài: “Nào có dễ dàng như vậy?” Sự tìnhhắn rõ ràng nhất, không ai có thể thay bọn họ giải quyết.
Lục Luân cười nói: “Huynh không cho ta thử, huynh saobiết được hay không được? Cứ như vậy đi, huynh sai người chuẩn bị đồ ăn thứcuống, ta đi lấy mấy thứ.” Vì thế nhanh như chớp chạy đi.
Lục Giam đành tự trở về phòng. Trước phân phó mấyngười Lệ Chi chuẩn bị ăn uống, vào buồng trong, Lâm Cẩn Dung còn nằm đó, mở tomắt nhìn trướng đỉnh ngẩn người, nghe thấy tiếng vang, nhìn hắn một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407770/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.