Nến long phượng song chúc chưa cháy hết, sáp nến màuđỏ chồng chất trên chân nến bằng đồng được mạ vàng, tầng tầng lớp lớp, phảngphất giống như tòa hoa sen. Lục Giam mở mắt ra, đập ngay vào mắt chính là satrướng đỏ thẫm, ánh nến mông lung mang không khí vui mừng. Hắn sợ run một lát,bắt tay chạm vào chỗ bên cạnh bên trong ổ chăn, ổ chăn còn ấm áp, mang theo mộtmùi hương thoảng nhẹ, là mùi hương của Lâm Cẩn Dung. Tiếng nước róc rách từngoài trướng truyền đến, hắn nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, hướng nhìn ra bênngoài. Sau bình phong, bóng người đang chuyên tâm chủ địnhcúi đầu rửa mặt, tiếng nước tựa như thanh âm huyền cầm, cứng cỏi, có định luật,cố chấp quấn quanh trái tim của hắn, cuốn một vòng lại một vòng, tinh tế buộcchặt lại thả lỏng, hắn nhìn trong chốc lát, ngồi dậy mặc quần áo: “A Dung, giờnào rồi?” Tiếng nước đình chỉ, sau bình phong bóng người bấtđộng, thấp giọng nói: “Giờ dần một khắc.” Hắn xuống giường đi về phía bình phong: “Vẫn còn sớm,sao không ngủ thêm chút nữa?” Còn chưa tới trước tấm bình phong, Lâm Cẩn Dung đã từsau đi ra, cúi mắt nói: “Ta muốn rửa mặt trải đầu trang điểm, sẽ tốn nhiều thờigian, sớm rời giường để tránh hỏng việc. Chàng muốn ngủ tiếp không? Chút nữa tasẽ gọi chàng dậy.” Nàng chỉ mặc trung y nguyệt sắc, khoác ngoại bào sắchồng anh đào, không đi tất, chân trần dẫm lên hài sa tanh màu xanh lá mạ, mắtcá chân tinh tế trắng nõn, tóc dài rối tung, phía bên má còn vài sợ ấm ướt dánvào đó, nàng cúi mắt đứng ở nơi đó, mặt có chút tái nhợt, cả người có vẻ đángthương. Lục Giam trong lòng nhất thời sinh ra một cảm giáchoàn toàn xa lạ, hình như là vui sướng, lại hình như là không yên, giống như làđau lòng, lại giống như có chút ngượng ngùng, nghĩ đến chuyện đêm qua, hắn nhẹnhàng đỡ lấy đầu vai của nàng, ôm nàng vào lòng: “Lạnh không?” Lâm Cẩn Dung đưa tay vuốt tóc, thấp giọng nói: “Chàngmuốn tắm rửa không? Vẫn còn có nước ấm, ta chuẩn bị cho chàng?” Cằm của hắn ở đỉnh đầu nàng di di nhẹ nhàng vài cái:“Ta tự mình làm được rồi. Trước mặc quần áo vào đã, thời tiết hiện giờ còn rấtlạnh.” “Vâng.” Nàng thuận theo đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàngtránh ra, hắn buông cánh tay để nàng ra ngoài, đứng tại chỗ nhìn nàng chậm rãiđi về phía giá áo, lấy áo khoác cùng váy đưa lưng về phía hắn mặc vào, sau đólại ngồi vào trước bàn trang điểm lấy lược chải đầu. Tóc nàng vừa đen vừa suônmềm, hai tay tinh tế đều đặn vấn một chút, tựa như trên tóc đang cài một đóangọc lan đang hé nở, màu đen làm nổi bật màu trắng, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cửa được người nhẹ nhàng gõ hai cái, Lệ Chi thấp giọnghỏi: “Thiếu phu nhân đã dậy chưa?” Lục Giam thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn giường mộtcái, không biết có nên để đám người Lệ Chi tiến vào hay không. “Tiến vào.” Thanh âm của Lâm Cẩn Dung lúc trước có vẻhữu khí vô lực đột nhiên có thêm một chút tinh thần. Cửa được đẩy ra, Lệ Chi cùng Quế Viên cúi đầu, ánh mắtsáng trong đi vào, nhìn thấy Lục Giam khó xử đứng giữa phòng, đều có chút ngoàiý muốn, trên mặt mang theo cười, hai người hành lễ chúc mừng: “Chúc mừng Nhịgia, Nhị thiếu phu nhân.” “Ân.” Nàng cũng không thẹn thùng, hắn xấu hổ cái gì?Lục Giam lên tiếng, bước nhanh vào phía sau bình phong. Lâm Cẩn Dung đầu cũng không quay lại, mở hộp trangsức, lấy mấy vòng vàng, khoa tay múa chân vài cái, nói: “Lệ Chi tới vấn tócgiúp ta.” Lệ Chi lên tiếng, tiến lên tiếp nhận lược trong tayLâm Cẩn Dung. Trước mặt có hai việc, thứ nhất là hầu hạ Lâm CẩnDung, thứ hai là thu thập giường. Lệ Chi bị gọi đến chải đầu cho Lâm Cẩn Dung,vậy còn lại mình tất nhiên sẽ thu dọn giường chiếu. Quế Viên trầm mặc đi vào,vừa vén màn lên, một hương vị xa lạ hỗn loạn, đầy nhiệt khí xông vào mũi. Nàngthình lình đỏ mặt, tay chân có chút run run, khó xử quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung,lại vừa vặn chống lại ánh mắt nghi ngờ của Lâm Cẩn Dung. Quế Viên nhanh chóngcúi thấp đầu, cắn môi đem màn treo lên, gấp chăn, đỏ mặt cầm lên hỉ khăn, khôngbiết nên làm thế nào mới tốt. “Tạm thời cứ như vậy. Đi hầu hạ Nhị gia rửa mặt đi.”Lâm Cẩn Dung giống như có mắt sau gáy vậy, ngay cả nàng vì sao khó xử đều biết. “Vâng.” Quế Viên nhanh lùi tay về, vụng trộm nhìn LâmCẩn Dung cùng Lệ Chi liếc mắt một cái, nhưng thấy hai người nàng đang vấn tóc,nghiêm túc nhìn vào gương, thấp giọng thương lượng phân phó thỏa đáng, không ailiếc nhìn nàng một cái. Từ sau chuyện ở thôn trang, người nàng sợ nhất là LụcGiam, nhưng hiện tại người nàng sợ nhất lại là Lâm Cẩn Dung. Mặc dù trong lòngbỡ ngỡ, lời này cũng không dám không nghe theo. Quế Viên có chút lo lắng, chântay co quắp đi đến trước tấm bình phong, cúi tay nhỏ giọng nói: “Nhị gia, nô tỳhầu hạ ngài rửa mặt?” Sau bình phong một trận yên tĩnh, một lát sau mới nghethấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Giam: “Không cần. Ngươi đi hầuhạ thiếu phu nhân đi.” Quế Viên lên tiếng, lại chân tay co quắp đi về phíaLâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, Nhị gia bảo nô tỳ hầu hạ người.” Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại: “Vậy đi cùng Quếma ma, Anh Đào sửa sang lại mấy thứ đi.” Quế Viên cúi đầu nhỏ giọng lui ra ngoài. Lệ Chi nhìn khuôn mặt Lâm Cẩn Dung bình tĩnh an tường,không khỏi có cảm giác quái dị, nàng không biết miêu tả thế nào, nhưng thật sựrất quái dị. Nàng ở Lâm gia nhiều năm, từ Lâm Đại thiếu phu nhân Hề thị đếnBình thị, người người đều là xấu hổ trong buổi sáng sau đêm tân hôn, cho dù làtrước mặt mọi người, đối với vị hôn phu cũng là xấu hổ vô cùng, muốn nhìn lạingượng ngùng nhìn, ánh mắt kia cùng biểu tình như có thể chảy nước vậy. Không có ai giống Lâm Cẩn Dung bình tĩnh tự nhiên nhưvậy. Giờ phút này tình cảnh vẫn giống như từ trước nàng còn là tiểu thư dậy sớmvào mỗi buổi sáng, chải đầu, đeo trang sức, mặc quần áo, đều tự định liệutrước, cũng không lo lắng ai sẽ không thích, cũng không lo lắng phục sức thếnào. Duy nhất không giống là, vốn là kiểu tóc của một cô nương, hiện tại vấntóc kiểu phụ nhân. Lệ Chi cúi mắt nghĩ ngợi, cảm thấy tiểu thư ở giờ phútnày cùng với ngày hôm qua càng làm cho nàng thích hơn, cũng càng làm cho nàng yêntâm hơn, vì thế cũng không rối rắm, tay chân lưu loát giúp Lâm Cẩn Dung vấntóc, đeo châu sai, lại cài thêm mấy đóa hoa, thấp giọng hỏi Lâm Cẩn Dung:“Thiếu phu nhân thấy như thế nào?” Nàng đối với xưng hô thiếu phu nhân này còn có chútkhông thích ứng, Lâm Cẩn Dung lại hình như đã quen rồi, đối với gương cườicười, nói: “Được rồi, lấy son phấn lại đây.” Cũng không cần Lệ Chi hỗ trợ, tựmình thoa một lớp phấn mỏng manh, tô một chút son. Lệ Chi do dự nói: “Như vậy có nhạt quá hay không?” Tânnương mà, nếu muốn trên mặt vui mừng, nàng thấy chỉ đánh như vậy thì hơi ít. Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Sẽ không, vừa đủ rồi. Ngươixem, mặc xiêm y đỏ thẫm, đeo châu thúy vàng bạc, làm sao còn nhạt gì nữa?” Lụclão ông chưa bao giờ thích nữ quyến trong nhà nùng trang diễm mạt (trang điểm cầu kỳ),luônthích lịch sự tao nhã hào phóng khéo léo hơn. Lục Giam đi ra sau bình phong, liếc nhìn hai người mộtcái, rồi ngồi xuống bên cạnh, tùy tay lấy sách hôm qua Lâm Cẩn Dung đọc cầm lênxem. Lệ Chi nghiêm túc thay Lâm Cẩn Dung sửa sang cạp váy,lại đeo dây kết cẩm thạch, sau khi xác nhận đã đủ đoan trang, không còn chút sơsót, mới mang theo vài phần cẩn thận, cười hỏi Lục Giam ngồi ở một bên đọcsách: “Thỉnh Nhị gia thay thiếu phu nhân nhìn xem, ăn diện thế này còn gì khôngổn nữa không?” Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Lục Giam, trên mặt nổi lênmột tầng mỉm cười. Lục Giam nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ánh mắtsâu kín thêm vài phần: “Không sai, rất đẹp.” Nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của hắn, Lệ Chi thở dàinhẹ nhõm một hơi, vui vẻ hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:“Nhị gia có muốn chải đầu không?” Quả thực là sai lầm trọng đại, sẽ không có ai hầu hạNhị gia, Lệ Chi chạy nhanh đi lấy lược đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung chớpmắt mấy cái rồi tiếp nhận lược. Lục Giam nhìn nàng nói: “Không cần, ta đã vấn qua rồi,ngày khác đi.” Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, hai ngọn đènlồng màu đỏ tiến vào, người tới vừa đi vừa cười, thanh âm lanh lẹ: “Nhị giacùng Nhị thiếu phu nhân đã dậy chưa? Nên đến chính sảnh để bái đường.” Quế ma ma ở trong sương phòng cách vách bước nhanh đira, cười dài nghênh đón: “Nhóm ma ma tới thật sớm.” Hai ma ma, người mặc vải trù màu lam cùng màu với đếhài là Sa ma ma bên người Lục lão phu nhân, người mặc vải trù màu xanh nhạtcùng màu với đế hài là Phương ma ma bên người của Lâm Ngọc Trân, hai người đềumặc váy xanh, trên tóc chỉ cài một cây trâm bằng bạc, trên mặt vui sướng, vàocửa là đã hành lễ: “Chúc Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân, bách niên giai lão, trămtử thiên tôn.” Lục Giam trên mặt tươi cười càng thêm sâu: “Tạ cátngôn của ma ma.” Quay đầu đối với Lâm Cẩn Dung nói: “A Dung, Phương ma ma chắcnàng đã nhận ra, đây là Sa ma ma bên người của tổ mẫu, nàng hầu hạ tổ mẫu nênkhông thường xuất môn, không biết nàng có biết không?” Hẳn nhiên là quen, Lâm Cẩn Dung nhìn Sa ma ma nửa thậtnửa giả nói: “Đã biết, lúc đến làm khách, từng gặp qua.” Sa ma ma cười rộ lên: “Thiếu phu nhân trí nhớ thậttốt. Đã đến giờ, thỉnh Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân đến chính sảnh báiđường.” Rồi cùng Phương ma ma trao đổi ánh mắt, cười hì hì bưng tráp lên, LệChi hiểu ý, mặt ửng đỏ cúi mắt nhìn xuống đất, Quế ma ma thì dẫn hai người đivề phía giường, hai người cất hỉ khăn, khoa trương nói chúc mừng, rồi lĩnhthưởng rời đi. Bị chuyện này ảnh hưởng, không khí trong phòng còn cóchút cổ quái, Quế ma ma cười nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,nói: “Lão nô đi xem đồ mang theo còn cần sửa sang gì không.” Lệ Chi cũng giống như trốn chạy nói: “Nô tỳ đi thắpđèn.” Lục Giam đứng dậy phủi phủi áo choàng: “Đi thôi. Tatrước dẫn nàng nhận biết đường đi.” Không cần ngươi dẫn ta cũng biết a. Lâm Cẩn Dung chỉnghiêng đầu cười nói: “Để lần khác đi.” Lục Giam gật gật đầu, thấy nàng theo kịp, mới nângbước đi ra ngoài. Lúc này chưa đến canh năm, toàn bộ đại viện Lục giavẫn treo đèn đuốc sáng bừng, tôi tớ đi tới đi lui, chung quanh sáng sủa huyhoàng. Hai người đi tới chính sảnh, ngay giữa chính sảnh đã đặt sẵn một cáibàn, mặt trên giống như bàn trang điểm, đặt các đồ vật cần tặng. Mọi ngườitrong Lục gia ngồi vây quanh ở một bên, tiếng hoan hô cười đùa, thấy hai ngườitiến vào, đều ngừng nói giỡn, mỉm cười nhìn bọn họ. Lâm Cẩn Dung theo quy củ làm xong lễ bái đường trongchính sảnh, bắt đầu từ Lục lão ông đến bái tạ mọi người trong Lục gia, đưa lênhài thêu, khăn thêu, hà bao quà tặng linh tinh, đổi lại nhận lấy từ mọi ngườicác loại vải vóc. Phu thê Lục lão ông là sa tanh đỏ thẫm tiêu kim, Lâm NgọcTrân tặng là hoàng la ánh bạc, Tống thị tặng là một kiện vải bình thường, đếnphiên Đồ thị, Đồ thị cũng lấy ra một kiện vải tương tự của Tống thị, khi đưatới tay Lâm Cẩn Dung, cố ý nương theo kiện vải lén lút nhẹ nhàng nhéo nhéo taynàng. Lâm Cẩn Dung rất rõ ràng, trong kiện vải này đang cấtgiấu một xuyến vàng. (vòng tay bằng vàng)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]