Côn trùng kêu vang, gió đêm thanh lương.
Ngô Tương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Lục Giam đangngồi dưới đèn đọc sách nói: “Lại đang đọc sách sao? Ta nói ngươi đừng lúc nàocũng như vậy được không? Ta dù lập tức sẽ đi dự thi cũng không giống nhưngươi.”
Lục Giam ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn một lát, nhẹnhàng phun ra một câu: “Ta không thông minh như ngươi. Nếu không thật sự cốgắng, ta sao có thể thắng ngươi?”
Ngô Tương bị kiềm hãm, lập tức nở nụ cười: “Chúng takhông phải cùng tham dự kỳ thi, so sánh thế nào được chứ? Đọc sách nhiều hơn taba năm, cho dù cuối cùng ngươi thắng ta, ngươi cảm thấy công bằng sao?”
Lục Giam thản nhiên nói: “Thiên phú có cao thấp, vốnkhông có công bằng. Nhân sinh còn rất dài, ta không vội. Ngươi cho dù trúngTrạng Nguyên, cũng đừng nghĩ rằng đã thắng ta, còn có ngày sau.”
Ngô Tương ngừng một lát, ha ha cười: “Đúng, ngày còndài.” Sau đó đem mấy đóa hoa nhài trắng thuần đặt trước mặt hắn: “Cho ngươi đểtỉnh táo tỉnh thần! Cẩn thận không thì hỏng mắt, ngày sau có nhìn tên trên bảngcũng không thấy rõ!”
Lục Giam mỉm cười, tiếp nhận mấy đóa hoa nhài kia, đặtdưới ngọn đèn quan sát một lát, đứng dậy lấy một chén trà đựng nước để cắm vàorồi nói: “Ta nhớ rõ trong trạm dịch này có một bụi hoa nhài, ai giúp ngươi háivậy?”
Ngô Tương nằm xuống giường, lười biếng nói: “Đườngmuội nhà ta, còn có Tứ muội muội.” Im lặng trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cườimột tiếng: “Lục Nhị lang, ngươi thật có phúc. Vận khí cũng thật tốt.”
Lục Giam chậm rãi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407745/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.