Lâm lão thái gia mắt nhìn Lâm lão thái thái, trầmgiọng nói: “Đều là tôn nữ ruột thịt của ta, không có đạo lý nặng bên này nhẹbên kia, ta ước gì các nàng đều được tốt đẹp. Nhưng Lục gia cầu chính là ADung, không phải là ai khác. Lục lão ông chính là để ý tính tình im lặng ổnthỏa của A Dung, tài mạo của A Dung. Ngọc Trân cũng không phải quá phản đối,thân cô chất, ai cũng đều giống nhau.” Dừng một chút, lại chậm thanh âm nói vớiĐào thị: “Hôn sự này, nói đến nói đi đều đối với tiểu lão Thất có lợi. Nếu conthực đau lòng A Dung, phải đi khuyên nhủ nàng, giáo huấn nàng. Về phần nhữngngười khác, không cần để ở trong lòng.”
Đào thị nghe lời này, đã biết mẫu tử La thị dù chonháo ngất trời, Lâm Cẩn Dung lúc ấy ngất xỉu đã là chuyện quá khứ, cũng hiểuđược là không thể cứu vãn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phảinói gì, trong lòng một trận chua xót, bụm mặt khóc lóc.
Lâm lão thái thái khe khẽ thở dài: “Ngọc Trân cũng là,lúc trước nên sai người tới báo một tiếng. Dù thế nào cũng không đến nỗi trởtay không kịp.” Đây là uyển chuyển nhắc nhở Lâm lão thái gia, trong đó đại kháicó ẩn tình gì khác.
Lâm lão thái gia không kiên nhẫn nhíu mày, trầm giọngquát: “Việc này không cần bàn bạc nữa, trở về đi.” Cho dù là Lâm Ngọc Trânkhông hài lòng thì tính sao? Lâm Ngọc Trân ở Lục gia bất quá là [trong nhà chưatỏ, ngoài ngõ đã tường] mà thôi, nàng thì có cái gì? Một trượng phụ bên ngoàilàm quan, cả ngày luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407730/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.