Sáng sớm, mưa phùn róc rách, a khí thành vụ.
Mưa còn đọng lại trên lá cây tí tách rơi xuống thànhgiọt nước, tảng đá bên đường được mưa gột rửa tỏa sáng, con đường nhỏ uyểnchuyển uốn lượn, có một người cầm chiếc ô lớn bằng thanh bố đang đi tới. Dưới ôlà nữ tử váy dài mềm mại, mái tóc đen mượt vấn kiểu đơn giản có cài một châusai bằng lưu ly tạo hình một đóa sơn chi ướt át kiều diễm, trên châu sai rủxuống những hạt châu giống như giọt mưa trong suốt, theo cước bộ vững vàng củanữ tử chậm rãi đong đưa, càng làm nổi bật da thịt như tuyết, mắt ngọc mày ngài.
Lục Vân đứng ở trên đường đi về phía An Nhạc đường,hơi hơi mị mắt, đánh giá Lâm Cẩn Dung đang chậm rãi đi về phía nàng. Cơ hồ độtnhiên trong lúc đó, nàng phát hiện nữ hài tử tử luôn trầm mặc ít lời, có thóiquen ngồi ở một góc nghe người ta nói chuyện, bị người hỏi đến, cảm thấy hứngthú mới có thể lộ ra một tia thản nhiên tươi cười giờ đã trổ mã thập phần đẹpmắt.
Lục Vân không nhịn được lặng lẽ túm góc áo tố cẩm sắcxanh nhạt trên người mình, chỉnh châu sai tạo hình thược dược bằng lưu ly màuhồng trên đầu một chút, sau đó thẳng chiếc eo nhỏ, hướng tới Lâm Cẩn Dung lộ ratươi cười sáng lạn đến tận cùng: “Tứ tỷ tỷ.”
Thấy là nàng, Lâm Cẩn Dung lông mày nhẹ nhàng nhíunhíu, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, lộ ra một tươi cười có vài phần bấthòa: “Hóa ra là Vân muội muội, không nghĩ muội sớm như vậy đã tới đây.”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407727/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.