Lâm Ngọc Trân thực nóng nảy: “Nàng quá tham tiền!Trong lần ấm lô hội nhi tức thưởng cho nàng châu sai bằng thủy tinh, nhưng nànglại lấy giá mười lượng vàng bán cho Lâm Lục! Quả thực không ra thể thống gì!”
Lục lão ông thản nhiên tiếp lời: “Ta biết. Còn có cáigì nữa?” Đúng là ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều.
Thái độ của hắn càng ngày càng cứng rắn, càng ngàycàng khó chịu, cơ hồ đã không thể cứu vãn, Lâm Ngọc Trân tuyệt vọng nắm lấy tiahy vọng cuối cùng: “Nàng bất kính với ta! Tính tình giống mẫu thân của nàng,rất mạnh mẽ bạo liệt, cũng không biết nhìn tình thế, hiện tại mới chỉ là côchất cũng đã như vậy, tương lai là bà bà và nhi tức thì phải làm sao bây giờ?”
Lục lão ông vuốt râu không nói lời nào.
Rốt cục đã có cơ hội biến chuyển! Lâm Ngọc Trân thởdài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm trở nên ôn nhu nói: “Công công, tính tình củanàng cũng nặng nề quái gở, không thích xuất môn, không thích cùng bọn tỷ muộichơi đùa……” Còn chưa nói xong, chợt nghe Lục lão ông cất cao thanh âm nói: “Nhưvậy mới tốt, đỡ phải lắm mồm, bàn lộng nhàn thoại, trêu chọc thị phi! Miệng chỉdùng để ăn cơm nói chuyện không phải sao, vậy thì phải biết các gì nên nói, cáigì không nên nói!”
Lắm mồm, bàn lộng thị phi? Lời này giống như có ý gìkhác chăng? Chuyện ở Bình Tể tự, tuy rằng nàng đã nghiêm lệnh không được truyềnra ngoài, nhưng Tống thị cùng Lục Kinh đều ở đó, nếu thật sự có lòng đi hỏithăm, cũng không thể giấu giếm. Lâm Ngọc Trân trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407726/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.