Chân trời đen kịt đột nhiên nhấp nhoáng một đạo ánhsáng, ngay sau đó tiếng sấm nặng nề từ xa ập tới, đồng thời, một trận gió lạnhcuồn cuộn nổi lên, từng hạt mưa lớn nhỏ lộp bộp rơi xuống, một cảm giác mát ẩmướt hỗn loạn nghênh diện đánh tới, trong giây lát nơi nơi trắng xoá một mảnh, mưarơi xuống nóc nhà rồi lại theo mái hiên rơi xuống, cơ hồ liên tiếp không ngừng.
Lâm Cẩn Âm sầu lo đứng dưới hành lang, mặc cho mưa bắntung tóe khiến quần áo và hài dần dần ướt sũng, nghe trong phòng phụ thân mẫuthân ầm ĩ liên thanh.
Lâm Tam lão gia cao giọng nói: “Ngươi nói rõ ràng đi,chuyện lớn như vậy vì sao nửa điểm cũng không nói với ta? Trong mắt huynh muộingươi ta đến tột cùng là cái gì?”
Đào thị giọng the thé nói: “Thật là kỳ quái, khôngdùng đến tiền của Lâm gia ngươi, ca ca ta tự mình bỏ tiền ra, vì sao phải đượcngươi cho phép? Chẳng lẽ ngươi họ Đào sao?”
Lâm Tam lão gia mắng: “Hắn cũng thật tốt! Thường xuyênvô duyên vô cớ đưa cho các ngươi thứ này thứ kia, sao chưa bao giờ thấy hắn đưacho ta? Rõ ràng là ngươi có tư tâm, vô duyên vô cớ cầm nhiều tiền như vậy, lạicòn gạt ta!”
Những lời này xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, Đào thịmắng to: “Ca ca ta cho ta thứ này thứ kia là vì muốn làm cho ta vui! Không chongươi là vì ngươi không xứng! Lâm Như Cung, ngươi nếu dám mắng ta, ta liền đemgiấy tờ đốt sạch! Ngươi có tin hay không? Ngươi còn hiểu được là đồ cưới của tasao? Ngươi sao không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407682/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.