“Có hỏi rõ ràng Tam thiếu gia đã đi đâu không?” LâmCẩn Dung sau khi ngủ trưa dậy chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm Lâm Thế Toàn điđâu. Lúc trước Lâm Thế Toàn trong lòng khổ sở, nói là muốn ra ngoài một chút,nàng cũng không đi theo.
“Đi làm việc.” Lệ Chi tràn đầy bội phục: “Vốn nghĩ đếnhắn sẽ trốn ở đâu đó khổ sở, ai ngờ lại đi làm việc. Mọi người hỏi hắn, hắncũng không nói gì.”
Lâm Cẩn Dung chống cằm suy nghĩ một lát, ra lệnh LệChi cùng Quế Viên đem trà cụ chuẩn bị tốt, đến tây viện tìm Đào Thuấn Khâm.
Đào Thuấn Khâm đang đọc sách, thấy Lâm Cẩn Dung đivào, đặt xuống hỏi: “Quyển sách này là của ai vậy?”
Lâm Cẩn Dung đi qua nhìn vào, là một quyển [ tề dânmuôn thuật ]. Nhân tiện nói: “Chắc là của tộc huynh.” Lại nhìn thêm, thấy trêntrang giấy có một hàng chữ nhỏ, nét bút quen thuộc, rõ ràng là chữ của LụcGiam, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, hỏi: “Cữu phụ từ đâu tìm đượcnó?”
Đào Thuấn Khâm chỉ tháp ngồi: “Ở trong góc tìm được.Tộc huynh này của con chữ viết thật đẹp.”
“Cữu phụ, con pha trà cho người uống, được chứ?” LâmCẩn Dung vô tình chuyển chủ đề, đứng dậy rửa tay dâng hương nấu nước trà, đợiđến khi trong chén nổi bọt mơ hồ hình chữ thọ, liền trong suốt dâng lên: “Cữuphụ trường mệnh trăm tuổi.”
Tài nghệ thật khá. Đào Thuấn Khâm mỉm cười tiếp nhận,ngửi hương trà rồi nếm thử, khen ngợi: “Thật ngon. Con thực sự có vài phần bảnlĩnh.”
“Con thổi sáo cũng hay hơn lúc trước, khi nào đó sẽthổi cho người nghe?” Lâm Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407671/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.