Vừa nghe Lâm Cẩn Dung nói muốn đi qua cây cầu kia,Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu không khỏi liếc mắt nhìn nhau, im lặng một lát,Thiết Nhị Ngưu dẫn đầu nói: “Được, nghe theo tiểu thư.”
Đường nhỏ u tĩnh, uốn lượn trong núi rừng, khuất sâubên trong hoa đào hoa lê sáng lạn, gió mát phất động, trên đất rơi rụng nhiềucánh hoa, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót, càng khiến cảnh vật thanh uyên tĩnh.
Nhưng có một thanh âm thập phần không phù hợp với hoàncảnh xung quanh — Lâm Cẩn Dung mỗi khi đi từng bước, từ hài ẩm ướt sẽ vang lênthanh âm “Lẹp bẹp”, khiến mọi người đều ghé mắt, Lục Giam thản nhiên nói: “Hàicủa Tứ muội muội còn có thể ca hát a.”
Lâm Cẩn Dung trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhị biểuca thật sự là người tao nhã, thanh âm như vậy cũng có thể nhận ra âm luật, saukhi trở về không ngại soạn một khúc, tên là Hài ca đi.”
Thiết Nhị Ngưu nghẹn đỏ mặt, muốn cười lại không dámcười, thả chậm cước bộ; Miêu Nha thì nhẹ nhàng cầm tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọngnói: “Tiểu thư, nếu không, nói với biểu thiếu gia, chúng ta đi về trước, để caca dẫn hắn đi được không?”
Lâm Cẩn Dung cắn răng cười: “Không cần. Ta không sao.”
Lục Giam cũng không quản sắc mặt rõ ràng khó coi củaLâm Cẩn Dung, tự tại đi chậm, ngẫu nhiên còn dừng lại ngắm phong cảnh xungquanh một chút.
Trường Thọ bất quá chỉ là một tiểu tử choai choai, đốivới phong cảnh không có hứng thú, đối với mấy xâu cá của Thiết Nhị Ngưu cảmthấy thú vị — có loại cá thật lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407660/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.