Nói như vậy, là không tính trả lời vấn đề của hắn.Nhưng nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội MiêuNha liếc mắt một cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.”
Hắn nghĩ hắn là ai vậy a? Giả bộ quan tâm! Thật đúngcoi bản thân là biểu ca của người ta mà?! Lâm Cẩn Dung vờ chải tóc, không để ýtới Lục Giam, tự vỗ vỗ tay, tiêu sái nhảy xuống từ tảng đá. Có điều tư thếkhông quen, trên tảng đá lại có rêu, lúc nhảy bị trượt chân, một chân rơi vàotrong nước, khiến một chiếc hài bị ẩm ướt. Nàng cáu giận nhấc chân lên, muốntặng cho tảng đá cố ý cùng nàng đối nghịch kia một cước, nhưng thấy hành độngnày rất nhàm chán, liền phẫn nộ thu hồi chân, làm bộ vô tình nói với Miêu Nhavà Thiết Nhị Ngưu: “Nhanh lên, nên gì thì làm gì. Làm xong rồi chúng ta nhanhchạy về!” Không nhìn hắn, không nhìn hắn là được rồi!
Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt, xácđịnh chuyện này không phải việc bọn họ có thể quản, vì thế tiếp tục làm việc.Có điều tâm tư đã không còn tập trung vào việc bắt cá, vì thế một người cầmcành liễu hữu khí vô lực quật, một người luôn để cá giảo hoạt trốn thoát trongtầm tay, mất nửa ngày, đầu cá cũng không có mà ăn.
Thực mất hứng! Lâm Cẩn Dung phẫn nộ ngồi trên tảng đábên bờ sông, cởi hài bị sũng nước, đem chân thu vào dưới váy, sau đó dốc ngượcxuống đổ nước bên trong ra, lại giơ lên hài dùng sức vẩy, nước văng vào mặt LụcGiam. Lục Giam sắc mặt khẽ biến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407659/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.