Thẩm Dao chính là một con hổ giấy, không có mấy phần bản lĩnh thật sự, cũng không biết là nàng vô cùng nhạy cảm hay là hai người thật sự hợp nhau, chẳng bao lâu sau đã tước vũ khí đầu hàng, nếm được chút ngon ngọt lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn, ban đầu nàng rất hợp tác, thời gian dần trôi qua, cũng không biết là qua bao lâu, nàng có chút mơ màng không biết đêm nay là năm nào, tức giận đẩy chàng ra:
“Ta không dễ chịu lắm…”
Mồ hôi nóng hổi trượt xuống theo chiếc cằm căng cứng, y phục rải rác cũng ướt đẫm, Tạ Khâm tùy ý kéo một cái lên lau mồ hôi trán cho Thẩm Dao, giọng nói khàn như cổ họng bị xé rách:
“Sao lại không dễ chịu?”
Thẩm Dao nghẹn một hơi ở cổ họng, không thể nói cụ thể được là không thoải mái chỗ nào, nghèn nghẹn trướng lên, hít thở không thông, cảm thấy khó chịu, nàng tựa như con diều lơ lửng giữa khoảng không, tất cả đều nhờ chàng chống đỡ, bởi vì chênh lệch chiều cao nên khi thật sự làm, nàng không thể với tới chàng được, không có điểm tựa để mượn lực thật sự rất khó chịu.
Nàng cũng không dám nhìn chàng, nước mắt trong đáy mắt tựa như ngân hà trút xuống, nàng hỏi ngược lại chàng:
“Chàng đã mệt cả ngày rồi, không nghỉ ngơi sao?”
“Không thương tiếc cơ thể, e rằng sẽ khó tiếp tục, đúng không?”
“Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chàng vẫn chưa xong hả?”
Ba câu hỏi liên tục khiến trán Tạ Khâm đầy vạch đen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon-hi-quan/3373533/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.