Từ trước tới giờ, Khúc Kiều vẫn biết mình không thể cách bản thể quáxa, nhưng không biết khi cách quá xa thì sẽ như thế nào, nàng cũng không muốn biết sẽ thế nào. Hôm nay, nàng chỉ cảm thấy mình như cánh diều bịgió cuốn đi, bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ lôi đi, không cho nàng mộtchút tự do. Giờ, hiện lên trước mắt chẳng có cảnh vật gì, chỉ có mộtkhoảng không mông lung…Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên tiếngầm ầm, ý thức chợt thức tỉnh. Nàng choàng mở mắt ra, đập vào mắt chínhlà cây dâu cao lớn che phủ một góc trời đang gần trong gang tấc.
Nàng đang cực kỳ hoang mang thì chợt có tiếng vỗ tay lọt vào tai, giọng nóiquyến rũ của cô gái vang lên đầy vẻ giễu cợt: “Ồ, đã về rồi sao?”
Khúc Kiều nhìn theo tiếng vọng, sợ hãi thốt lên: “Chủ thượng …”
Cô ta mỉm cười đi tới bên cạnh nàng, hỏi: “Sao rồi, ngươi đã cứu được người của mình chưa?”
Khúc Kiều nhìn cô ta hỏi lại: “Chủ thượng, ngài có thể bỏ qua cho cậu ấy không?”
Cô gái cười một tiếng, đáp: “Lời này là có ý gì? Chính ngươi không cứuđược hắn, sao lại đẩy ngược trách nhiệm lên người bổn tọa?”
Khúc Kiều không biết đáp trả như thế nào, chỉ im lặng nghe cô ta nói tiếp.
Cô gái thong thả bước tới trước mặt Khúc Kiều, giơ tay dịu dàng xoa lên gò má nàng, bảo: “Xem này, trông thật là đáng thương. Có cần bổn tọa nóicho ngươi biết cách giải “Mặc phệ” không?” Cô ta nhẹ nhàng nhấp môi, nụcười lại tiếp tục vẻ giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hen-voi-quan/1989367/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.