“Mộc Tủy ở đây, xin chủ thượng vui lòng nhận cho.”Câu nói này, dịu dàng cung kính, vậy mà lại như sấm dội bên tai, chấn động lòngngười. Mọi người đều kinh ngạc, lo sợ, nghi hoặc đến mức không một aithốt nổi lời nào.
Lòng Mục Vũ vừa sợ vừa đau, thầm muốn gọi nàngnhưng tiếng nói cứ tắc nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không phátra được. Đây chính là cái gọi là “quyết định” của nàng, tự tước đi mộctủy, hai tay dâng lên … Nghĩ tới những lời hắn đã nói vừa rồi, giờ nhưtrở thành bụi gai quấn chặt lấy hắn, xoắn xuýt đau đớn.
Khúc Kiềukhông hề chú ý tới mọi người, sự chú ý của nàng chỉ đặt trên người lệnhchủ. Thấy lệnh chủ lần lữa không nhận mộc tủy, nàng cười cất tiếng gọi:“Chủ thượng?”
Lệnh chủ nhìn Khúc Kiều, bật cười, nói: “Được, bổntọa chưa bao giờ thấy qua kẻ nào như ngươi, coi như đã mở rộng được tầmmắt …” Ả từ tốn liếc nhìn toàn thể con người xung quanh đây, tiếp tụccất lời, “Ngươi cho rằng dựa vào mộc tủy này, bổn tọa sẽ bỏ qua cho bọnchúng?”
Khúc Kiều nhìn mộc tủy trong tay, cười đáp: “Chủ thượng hiểu lầm rồi, ta tự hiến mộc tủy, chỉ vì báo ân.”
Lệnh chủ nghe thấy câu này liền đáp: “Trả lại ân cứu mạng của bổn tọa rồi vạch rõ ranh giới với Cức Thiên phủ?”
Khúc Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, gật đầu.
Lệnh chủ thấy nàng phản ứng như thế, lắc đầu than: “Khúc Kiều ơi Khúc Kiều,ngươi có từng nghĩ, bổn tọa cũng không vui gì mà thành toàn cho ước vọng làm người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hen-voi-quan/1989336/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.