Canh rất ngon.
Một cái giò heo hầm lửa nhỏ trong vài giờ, rắc thêm một chút muối và hành lá thái nhỏ, chỉ cần ngửi thấy thôi cũng khiến người ta thèm ăn.
Lâm Như Lục ngồi trên ghế ăn canh.
Nhạc Việt ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với chó lông vàng.
Chó lông vàng là Lâm Như Lục cho Nhạc Việt, bây giờ nó đã được hai tuổi, vô cùng thông minh.
"Sao anh về muộn vậy." Nhạc Việt hỏi, "Sao không che dù?"
Bên ngoài đang có tuyết rơi, tuyết rơi dày như lông ngỗng, Lâm Như Lục không che dù nên bị thấm ướt áo ngoài, tóc của hắn cũng hơi ẩm ướt.
"Không sao." Lâm Như Lục nhìn Nhạc Việt đầy dịu dàng, như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trần gian, "Anh không sợ lạnh."
Nhạc Việt nở nụ cười, không hiểu sao nụ cười đó lại hơi cứng nhắc.
"Ngày mai anh còn muốn ra ngoài sao?" Cậu hỏi.
"Ừm." Lâm Như Lục đứng lên, xoa đầu Nhạc Việt, giống như đang xoa bộ lông vàng của chú chó, "Ngày mai đừng nấu canh nữa."
"Anh không muốn ăn hả?" Nhạc Việt cẩn thận nhìn Lâm Nhu Lục một chút, vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ.
"Không muốn uống." Lâm Như Lục đáp, "Cục cưng, đi ngủ sớm một chút đi."
Sau đó Nhạc Việt nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Chó lông vàng bị Lâm Như Lục nhốt ở phòng bếp.
Đợi đến khi hắn tắm rửa xong thì cục cưng của hắn đã đi ngủ.
Nhạc Việt vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi mỏng cong cong, lông mày thanh tú, không biết vì sao lúc này lại hơi nhíu mày lại.
Bé cưng. Lâm Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-thuoc-ve-toi/244819/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.