Chương trước
Chương sau
TiếpCuối cùng Chu Khải cũng buông Thiên Lạc r

Chu Khải: Có cần đơ người ra vậy không he he

Thiên Lạc nhảy bổ lên lưng Chu Khải túm tóc

Thiên Lạc: Tên khốn nhà mi dám cướp mất nụ hôn đầu của ta. Hôm nay ta sẽ quyết tử với người aaaaaa.

Chu Khải vừa cười vừa đứng im cho Thiên Lạc không hề phản khác vì dù gì cũng hôn được nó rồi bị đánh cũng đáng.

Thiên Lạc: Mệt quá (hộc hộc....)

Chu Khải: đánh xong chưa

Thiên Lạc: Rồi

Chu Khải: giờ cho anh một câu trả lời. Nghiêm túc nha

Thiên Lạc: trả lời cái gì

Chu Khải: đồng ý làm vợ anh nha

Thiên Lạc: tôi, tôi.....

Chu Khải: Có hay không.

Thiên Lạc: Không phải anh với tôi là vợ chồng trên giấy tờ rồi sao

Chu Khải: ơ cái nhóc này người ta có đồng ý hay không

Thiên Lạc: Hì hì có

Chu Khải nhảy cẫng lên vì sung sướng, hắn đã đợi lời này từ mồm Thiên Lạc nói ra lâu rồi. Giờ hắn không còn phải ảo tưởng Thiên Lạc là vợ của mình nữa vì nó đã trở thành sự thật rồi.

Chu Khải: ha ha tuyệt cú mèo. Cuối cùng cũng bắt được thỏ con về nhà.

Chu Khải bế bổng Thiên Lạc lên

Thiên Lạc: điên hả bỏ em xuống.

Chu Khải: rồi rồi he he tối nay chúng mình làm tí

Thiên Lạc nghe vậy ngay lập tức nâng gối vào chỗ đó của Thiên Lạc. Làm tên này muốn xỉu.

Thiên Lạc: cái tật ăn nói lăng nhăng vẫn không bỏ. Đòng ý làm vợ không nghĩa em phải dâng thân thể nha. Đồ háo sắc.

Chu Khải: huhu e ác quá. Nó mà bị gì sao thì e có bầu kiểu gì

Thiên Lạc: Xin lỗi nha ông đây éo mang bầu được. Hô hô

Chu Khải: hừ chỉ giỏi cãi. À còn cái cho em.

Chu Khải móc từ túi quần ra chiếc vòng ( Chiếc vòng lần trước chị nhân viện tặng, Chu Khải luôn mang theo bên mình chỉ đợi cơ hội thích hợp để đeo cho Thiên Lạc). Chu Khải ngồi xuống đối diện với Thiên Lạc, kéo ống quần Thiên Lạc cao lên một chút.

Thiên Lạc: anh đeo vòng gì vào chân em vậy.

Chu Khải: Cái này rất thiêng đó chỉ cần đeo cho người mình thích họ sẽ mãi mãi thuộc vè mình. Nhóc không được làm mất đó.

Thiên Lạc: Hì hì biết rồi. Quên mất nhanh bắt cho em mấy con đom đóm đi không nó bay đi hết giờ.

Chu Khải nhanh chóng bắt cho Thiên Lạc một đống đom đóm bỏ hộp để mang về.

Thiên Lạc: Anh phải đục lỗ ở hộp chứ không đom đóm lấy đâu ra không khí để thở.

Chu Khải: vâng biết rồi.

Chúng nó thấy muộn nên đã leo lên xe để về hẹn khi khác sẽ rủ cả bọn Bạch Phi, Tiểu Linh, Vỹ Lâm cùng đến. 11h hai tên này mới mò về tới nhà. Tới nơi liền thả hết đom đóm bắt được vào trong vườn. Thấy nhà sáng biết chắc Bạch Phi, Tiểu Linh đã về. Vào nhà thì thấy tụi đang ngồi chòm chõm trên ghế xem phim.

Thiên Lạc: chào hai bà già.

Bạch Phi: lại vả vào mồm cho hai chị trẻ thế này dám gọi bà già à.

Thiên Lạc: Thích đấy

Tiểu Linh: A A A A Bạch Phi nhìn tụi nó kìa đang nắm tay nhau đúng không hay do tôi hoa mắt

Bạch Phi: Hình, Hình như không phải hoa mắt đâu......

Tiểu Linh: RỐT CUỘC HAI NGƯỜI ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ.

Chu Khải cứ đứng cười toe toét

Thiên Lạc: Chả có gì xảy ra cả. Thôi em đi vào tắm trước tí anh tắm sau nha

Thiên Lạc nói với Chu Khải rồi chạy nhanh chóng vào nhà tắm

Bạch Phi: Cái..... cái gì cơ e à...., e á...., e sao...., e nào. Thiên Lạc xưng e với Chu Khải hả. Tin nổi không. Thần kinh nó bị rồi à.

Tiểu Linh: Chu Khải ông ngồi ngay xuống kể cho bọn này nghe thành tích xem nào sao nó có thể xưng em với ông được chứ.

Chu Khải: he he Lạc Nhi đồng ý rồi

Thiên Lạc trong nhà tắm còn nghe rõ Chu Khải bô bô cái mồm lên kể từ đầu tới đuôi câu chuyện. Vừa bước ra khỏi nhà tắm Thiên Lạc đã thấy Bạch Phi, Tiểu Linh đứng đợi mình

Thiên Lạc: Có gì đâu mà hai bà làm quá không vậy.

Bạch Phi: he he không có gì sao.

Bạch Phi với Tiểu Linh khoác vai lôi Thiên Lạc ra phòng khách

Tiểu Linh: Thế giờ tính sao. Khao đê

Chu Khải: Tất nhiên rồi

Thiên Lạc: Không có tiền

Tiểu Linh: Sao ông kẹt sỉ thế

Thiên Lạc: Không có tiền đành chịu thôi

Chu Khải: Anh bao lo gì

Thiên Lạc: Vâng biết anh lắm tiền rồi

Bạch Phi: hay mình đi du lịch đi. Dù gì mình xin nghỉ học nữa tháng mà còn dư thời gian lắm.

Thiên Lạc: Zê zê đi biển đi

Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải lăn ra cười

Bạch Phi: ha ha thế tên nào vừa kêu không có tiền. Nghe đi chơi cái là lại sớn lên rồi.

Thiên Lạc: Hô Hô không nghe vừa có người nói là bao à

Tiểu Linh: vậy đi chỗ nào đây

Thiên Lạc: Đi biển. Tôi muốn đi biển lâu lắm rồi

Bạch Phi: đúng đi biển đi

Tiểu Linh: Vậy quyết định đi biển đó

Chu Khải: Ừ để mai tôi thuê tàu

Bạch Phi: nhà Tiểu Linh có tàu hạng sang riêng mà thuê làm gì

Tiểu Linh: Để tôi gọi cho quản gia nhà tôi để chuẩn bị.

Thiên Lạc: he he rủ nhóc Vỹ Lâm đi cùng nữa

Chu Khải: Ừ mai tới trường hỏi xem nó có đi không

Thiên Lạc ngáp một cái rõ dài

Thiên Lạc: quết vậy đi. Giờ đi ngủ thôi

Tiểu Linh: ừ ngủ trước đi bọn tôi còn xem phim. Đang hay

Thiên Lạc: ò

Chu Khải: nè nhóc bỏ cái thanh ngang ở giường đi được chưa.

Thiên Lạc: cứ để yên đây

Chu Khải: bỏ đi mà

Thiên Lạc: anh nói nữa em cho anh xuống đất ngủ á

Thiên Lạc nói xong bỏ lên phòng luôn.

Tiểu Linh: thanh chắn gì vậy.

Chu Khải ấm ức không thèm trả lời Tiểu Linh bỏ đi tắm

Tiểu Linh: ơ cái thằng điên này mình hỏi mà dám bơ mình luôn cơ chứ

Tắm xong Chu Khải định lên phòng quậy Thiên Lạc chút thì nó đã ngủ say rồi. Chu Khải hôn lên trán Thiên Lạc

Chu Khải: Lạc Nhi ngủ ngon nhé

Hôm sau tại trường học của Thiên Lạc. Đúng giờ tan học, Vỹ Lâm đang bước ra khỏi cổng trường, từ đây 4 chiếc xe phân khối lớn phóng vèo tới dựng cái phạch trước mặt Vỹ Lâm

Vỹ Lâm: Anh chị định dọa chết người à

Tiểu Linh: ôi thương quá cơ.... Làm bổn bảo bảo của chị sợ hả

Vỹ Lâm: Chứ còn gì

Chu Khải bước xuống xe liền cãi nhau với Thiên Lạc

Chu Khải: sao nhóc không chịu đi chung xe với anh

Thiên Lạc: Em không thích. Lâu chưa đi xe mô tô lên muốn đi một mfinh

Chu Khải: Ngang vừa thôi. Cứ phải đi một mình thì mới đi được mô tô à.

Thiên Lạc: em cứ đi một mình đấy, làm gì em

Chu Khải: Em.... em

Vỹ Lâm: Hình như chỗ này nó sai sai sao này anh Thiên Lạc xưng em với anh Chu Khải á

Tiểu Linh: Bắt được thỏ con về nhà rồi e à

Vỹ Lâm: Thật sao, tốt quá rồi

Thiên Lạc: tốt cái gì

Chu Khải: Muốn chết đi được còn chối

Thiên Lạc: Anh... Anh

Vỹ Lâm: hai người thôi cãi nhau được không mà gặp em có việc gì à

Thiên Lạc: Có việc gì đâu. Chỉ là muốn rủ nhóc đi biển một chuyến thôi

Vỹ Lâm: đi biển sao,hihi em thích nhất đi biển á. Triển thôi.

Thiên Lạc: Biết ngay nhóc cũng thích mà vậy về xin phép ba má rồi đi mua đồ với tụi anh.

Vỹ Lâm: thôi khỏi tí em gọi về được rồi. Không hiểu hôm đó anh nói gì mà giờ chỉ cần bảo đi với anh là ba má em cho ngay kể cả đi đâu, bao lâu cũng được

Thiên Lạc: hihi vậy sao. Chu Khải anh thấy em có uy tín ghê không

Chu Khải: ờ hẳn thế

Thiên Lạc: Nói kiểu vậy là có ý gì

Chu Khải: he he chả có gì

Thiên Lạc: anh được lắm

Chu Khải: không được sao là chồng em

Thiên Lạc: Vỹ Lâm lên xe anh chở đi mua đồ

Chu Khải: thế sao vừa bảo chở tôi thì không chịu

Thiên Lạc: em thích thế đấy

Vỹ Lâm: Hihi thôi em đi xe chị Tiểu Linh ạ

Chu Khải xoa đầu Vỹ Lâm

Chu Khải:he he nhóc ngoan đó

Thiên Lạc: Lâm sao em phải sợ tên điên đó

Vỹ Lâm: chả sợ thì sao

Thiên Lạc: Em... em

Chu Khải: ha ha Lạc à em còn non lắm

Thiên Lạc: đợi đấy

Chúng nó nhanh chóng lên xe phóng đi mua những đồ cần thiết. Nhưng công nhận chưa thấy ai điên như bọn này đang mùa đông giá rét lại kéo nhau đi biển. Tối nay Vỹ Lâm ngủ ở nhà Thiên Lạc để tiện đi mai đi du lịch luôn. Tối đến ba đứa kia ngủ say như chết riêng chỉ có Thiên Lạc, Vỹ Lâm hào hứng, hồi hộp lên tới muộn mới ngủ được

10h sáng hôm sau tất cả đã có mặt đầy đủ trên du thuyền nhà Tiểu Linh. Tuy trời cso hơi lạnh nhưng những giây phút này thật ấm áp, yên bình. Thiên Lạc đứng trên boong tàu ăn vận có chút phong phanh. Chu Khải thấy thế liền lấy cho nó cái áo

Chu Khải: mặc vào không ốm

Thiên Lạc: Hihi cảm ơn anh, áo này ấm thật

Thiên Lạc chạy vào trong thuyền lôi hết bọn còn lại lên boong tàu

Tiểu Linh: tự dưng lôi bọn này ra ngoài đây làm gì. Lạnh muốn xỉu

Thiên Lạc không nói gì chạy lên mui tàu hét lớn

Thiên Lạc: A A A A A A A A A

Chu Khải: điên vừa thôi, đứng lui vào trong thò người ra ngoài vậy nguy hiểm lắm.

Thiên Lạc: không hiểu sao e rất thích hét to, cảm giác thật sảng khoái aaaa

Vỹ Lâm cũng bước tới chỗ Thiên Lạc hét to

Vỹ Lâm: CẢM ƠN TẤT CẢ. VÌ MỌI THỨ. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI EM. ĐẶC BIỆT LÀ ANH THIÊN LẠC. ANH LÀ NGƯỜI ĐÃ CHO EM BIẾT GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG HA HA HA...........

Thiên Lạc: A A A. ANH CŨNG THẾ CẢM ƠN NHÓC LUÔN VUI ĐÙA VỚI ANH. BẠCH pHI, TIỂU LINH CẢM ƠN TRỜI ĐÃ CHO TÔI GẶP ĐƯỢC HAI NGƯỜI. CÒN ANH CHU KHẢI, ANH LÀ KẺ EM GHÉT NHẤT NHƯNG E THỰC SỰ E VÔ CÙNG VÔ CÙNG VÔ CÙNG YÊU ANH. HÌ HÌ

Tiểu Linh: hai đứa ngốc này

Tới lượt Bạch Phi nhập hội

Bạch Phi: MẤY NGƯỜI HIỆN TẠI HAY TƯƠNG HÃY MÃI MÃI NHƯ THẾ NÀY NHÁ, MÃI LÀ BẠN. HA HA

Thiên Lạc: đau họng quá, khụ khụ

Chu Khải: đấy hét cho sướng mồm vào

Tiểu Linh: Ngoài này lạnh quá vào trong đi

Thế là tụi nó kéo nhau hết vào trong tàu. Dù gì cũng sắp tới trưa rồi còn phải chuẩn bị đồ ăn nữa. Thiên Lạc với Vỹ Lâm song kiếm hợp bích nấu đồ ăn khiến tụi kia ăn lấy ăn để, ngon không tả. Chúng nó ăn xong, ngồi đánh bài chém gió với nhau chả mấy chốc thời gian trôi đi

Thiên Lạc: Hoàng hôn kìa

Bọn nó lại kéo nhau hết ra ngoài. Trời đã có chút ửng nắng lên đã ấm lên chút.

Vỹ Lâm: đúng là ngắm hoàng hôn trên biển là đẹp nhất

Tiểu Linh: ê hay lấy đồ câu cá ra câu đi. Rảnh mà biết đâu tối lại có món lẩu cá

Bạch Phi: í kiến hay đó

Chu Khải: để tôi vào lấy

Bỗng Thiên Lạc chỉ chỉ rồi hỏi

Thiên Lạc: ơ cái gì trôi kia, chông giống gì gì đó

Chu Khải: đâu cái gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.