Trong đêm tối, cùng với cơn mưa như trút nước, chiếc xe của Âu Thiên Hàn lao đi vun vút. Anh nhíu chặt đôi lông mày, phóng ga đạp nhanh hết mức có thể. Anh phải tìm cô. Âu Thiên Hàn lúc nãy đã liên lạc với trợ lí Văn, yêu cầu anh bổ sung lực lượng tìm kiếm. Anh không tin là không thể tra ra tung tích của cô.
Thẩm Nguyệt bị đám người kia tạt nước, cô sặc sụa ho lên vài tiếng. Cả người đã ướt đẫm rồi, có chút lạnh. Cô gào lên :
"Cầu xin các người, mau thả tôi đi! Tôi thật sự không có tiền bạc gì cả! Cầu xin các người!"
"Cộp, cộp" Là tiếng giày của phụ nữ? Cô im lặng nghe ngóng, bất chợt miếng vải đen bị hất tung khiến Thẩm Nguyệt chói mắt, vội vàng nhắm chặt lại. Thẩm Nguyệt he hé đôi mắt, vừa đủ để thấy bóng đen đang đứng trước mặt mình. Cô chớp mắt, cố nhìn rõ xem là ai. Thẩm Nguyệt há hốc, trợn to mắt kinh ngạc. Là Lâm Bách Giai. Cô ta đã bắt cô đến đây sao??
Lâm Bách Giai nhìn bộ dạng nhem nhuốc của cô lúc này, cười khẩy một tiếng, cúi xuống nhìn.
"Tao đã nói với mày, đừng có xuất hiện bên cạnh anh Thiên Hàn nữa. Anh ấy sắp trở thành chồng của tao rồi. Nhưng mày không chịu nghe lời, cũng thật hết cách!"
Lâm Bách Giai cười một tiếng rất to làm Thẩm Nguyệt trở nên run rẩy. Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, học thức này, bên trong lại lòng lang dạ sói như thế ư? Cô thật không dám tưởng tượng. Lâm Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377595/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.