Thẩm Nguyệt nằm thoi thóp trên sàn. Ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ mong manh như sợi chỉ.
"Rầm!"
Lâm Bách Giai đã quay lại rồi sao. Không đúng, là tiếng chân của rất nhiều người. Thẩm Nguyệt theo bản năng, thu mình lại, ép sát vào bức tường phía sau. Giọng nói chua ngoa của Lâm Bách Giai lại vang lên :
"Cô Thẩm của chúng ta tỉnh lại rồi sao. Nào, có rất nhiều người muốn đến chơi với cô đây!"
Lâm Bách Giai lại cười, tiếng cười ghê tởm ấy lại vang vọng khắp không gian, đập vào tâm trí cô.
Ả ta bước lại gần, cất giọng lạnh đến nhẫn tâm :
"Con hồ ly này giao cho các người xử lí. Muốn chơi, muốn giết thế nào thì tùy!"
Lâm Bách Giai nhìn cô bằng đôi mắt sắc như dao.
"Thẩm Nguyệt, để tao xem, mày còn giả làm cô gái ngây thơ được bao lâu! Hôm nay, tao phải hủy hoại mày, để anh Thiên Hàn cách xa mày, ghê tởm mày. Mãi mãi! Hahaha!"
Tiếng giày cao gót đập vào nền càng lúc càng nhỏ lại, cô ta bỏ đi rồi sao? Trong bóng tối, Thẩm Nguyệt càng sợ hãi tột độ. Tại sao cô luôn phải gánh chịu mọi chuyện tồi tệ thế chứ?
"Mồi ngon rồi đây! Nào nào, lần lượt từng thắng nhá. Tao trước!"
Một giọng nói khàn khàn vang lên, kèm theo tiếng cười đầy khả ố. Một lão già mập mạp xông đến phía cô, xé toạt chiếc áo mỏng manh đang che chở tấm thân trong trắng ấy. Thẩm Nguyệt ré to lên, cố vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377593/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.