Cảm giác khi yêu là như vậy sao? Thẩm Nguyệt bây giờ cứ thấy đầu óc lâng lâng, tim đập thình thịch.
"Thẩm Nguyệt, mau ăn cháo này!"
Âu Thiên Hàn vừa hâm lại món cháo hôm qua chị Lam nấu, đem vào tận giường, bón cho cô. Anh cẩn thận múc từng muỗng một, đưa lên miệng thổi nhẹ rồi đưa đến trước mặt cô. Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn ăn thật nhanh. Nhìn anh chu đáo thế này, trong lòng cô có chút xao xuyến. Thẩm Nguyệt mỉm cười, nhìn người đàn ông luôn lạnh lùng kia tỉ mỉ chăm sóc cô.
"Anh đẹp lắm sao?"
Âu Thiên Hàn ngẩng mặt lên, bắt gặp Thẩm Nguyệt đang chăm chú nhìn mình thì nhếch mày, khóe môi vẽ nên một đường cong. Thẩm Nguyệt bất giác xoay mặt đi chỗ khác, ánh mắt lúng túng. Sao anh cứ chọc cô mãi thế?? Thẩm Nguyệt thật sự là không còn chút phòng bị nào trước người đàn ông này.
Âu Thiên Hàn đang rửa lại vết thương cho cô. Anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức, sợ cô đau. Thẩm Nguyệt cắn chặt môi, không rên lên chút âm thanh đau đớn nào. Nhìn làn da trắng nõn của cô bị trầy xước nhiều như vậy, đôi mắt anh hằn lên tia máu.
"Em sợ lắm phải không?"
Âu Thiên Hàn ngước mặt lên nhìn cô, giọng trầm khàn khẽ hỏi.
"Bây giờ thì không sao nữa rồi, Thiên Hàn!"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hạnh phúc nói. Âu Thiên Hàn kéo tay cô, để Thẩm Nguyệt ngã vào lòng mình.
"Đừng bao giờ biến mất nữa, anh thật sự rất lo lắng!"
Thẩm Nguyệt ôm chặt vào tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377588/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.