Mấy ngày nay nằm ở nhà mãi, Thẩm Nguyệt đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Cô suốt ngày quanh quẩn trong căn hộ, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhưng mà Âu Thiên Hàn lại hoàn toàn từ chối. Anh bảo :
"Em vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Không được bước ra khỏi cửa dù là nửa bước!"
Nói rồi, anh nhướng mày nhìn cô. Thẩm Nguyệt chẳng thể nào làm khác. Người đàn ông này, đúng là quá bá đạo rồi!
"Nguyệt Nguyệt, chủ nhật tuần sau là đại thọ 80 tuổi của ông nội anh. Chúng ta cùng đi nhé!"
Thẩm Nguyệt đang ngồi trong lòng anh, ngắm nhìn cảnh vật từ cửa sổ. Anh nói vậy làm cô ngước lên nhìn. Mắt đối mắt. Hình như cô hơi lo lắng thì phải. Âu Thiên Hàn vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt của cô, giọng điệu nuông chiều :
"Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ?"
"Chúng ta.. cũng chỉ vừa mới quen nhau. Gặp ông nội... không phải là hơi nhanh sao?"
Âu Thiên Hàn khẽ bật người, đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô, cất tiếng :
"Chỉ giống như một buổi tiệc nhỏ thôi. Sao em phải phóng đại như thế! Ngoan, có anh đây rồi!"
Thẩm Nguyệt đưa mắt nhìn anh, bàn tay xiết tay anh chặt hơn nữa. Âu Thiên Hàn luôn cho cô cảm giác được bảo vệ tuyệt đối. Trước đây, cô cứ nghĩ rằng, cả cuộc đời này, cô sẽ mãi mãi cô đơn, luôn phải tự gánh chịu mọi giông bão. Nhưng bây giờ, cô đã có anh kề vai sát cánh. Nép trong lòng anh, bão tố ngoài kia chẳng còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377584/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.