Âu Thiên Hàn đứng dậy, cúi đầu chào Âu Tư Vũ một tiếng rồi xoay người ra về. Thẩm Nguyệt vẫn còn nán lại, cất giọng nói với Âu Tư Vũ.
"Ông nội, chúng cháu về trước. Hôm nào có thời gian rảnh, cháu và Thiên Hàn nhất định sẽ đến thăm ông!"
Âu lão gia gật đầu mỉm cười, cất giọng :
"Được, mau về đi!"
Thẩm Nguyệt gật đầu rồi quay sang nhìn Âu Vĩ Dương, cung kính cúi người. Âu Vĩ Dương không nhìn, quay mặt đi chỗ khác. Thẩm Nguyệt thấy thế thì không nói gì, từ từ lùi về sau rồi xoay gót bước đi.
Âu Thiên Hàn đã đợi cô sẵn ngoài xe. Lúc Thẩm Nguyệt bước lên, anh nhắc cô thắt dây an toàn rồi đạp ga lao về phía trước. Suốt cả quãng đường, anh không nói một lời nào, có lẽ là đang tức giận. Cô cất giọng, khẽ nói :
"Thiên Hàn, anh đừng tức giận nữa. Anh vì em mà cãi nhau với ba như vậy, thật có chút khó xử!"
Âu Thiên Hàn nhìn cô, nhếch môi.
"Em đang sợ anh bất hòa với gia đình sao?"
Cô ngập ngừng nói :
"Em... em cũng chỉ sợ..."
"Đừng lo! Dù sao thì trước giờ, anh với ba cũng không đồng quan điểm, cãi nhau chỉ là chuyện thường ngày!"
Âu Thiên Hàn vừa nói vừa đan lấy tay cô. Anh khẽ nhăn mặt.
"Sao tay em lạnh thế này? Khi nãy rất sợ sao?"
Cô vội vàng lắc đầu.
"Không có. Có anh bên cạnh, em còn sợ gì chứ!"
Anh bật cười, khẽ nựng cằm cô một cái. Chiếc xe đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377553/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.